Lạc Kình Thiên ngã huỵch xuống đất, cả người co rút lại vì cơn đau phản phệ, hắc huyết tanh hôi phun ra từ miệng thấm ướt cả áo bào.
Trận pháp tiêu tán, từng vệt sáng tán loạn trong không trung. Thất Tinh Kiếm Trận bị Thường Hi bóp nát đã triệt để hủy hoại căn cơ của gã.
Nhưng sát ý trong mắt Lạc Kình Thiên không hề giảm sút, ngược lại càng điên cuồng hơn.
"Khụ... khụ..." - Tông chủ Lạc Thần tông chống kiếm đứng lên, máu đen nhiễm đỏ cả bàn tay, ánh mắt găm thẳng vào Yên Hà, ngưng kết sát khí đến cực điểm.
"Thương Hải Yên Hà."
Trên tay ông ta kiếm quang tụ lại lần nữa, không còn trận pháp, một kích tất sát. Không có hư ảnh, không có màu sắc lộng lẫy, chỉ có t·ử v·ong tuyệt đối.
Chỉ là Lạc tông chủ không biết cả hai người này sẽ không c·hết hôm nay.
Một luồng khí tức mạnh mẽ tràn đến giữa thời khắc sinh tử đó.
"Lạc tông chủ, thủ hạ lưu tình."
Kiếm ý chững lại giữa không trung.
Từ phía xa, đoàn người chậm rãi tiến vào chiến trường, dẫn đầu là một người trung niên mặc quần áo sang trọng. Người này dáng dấp cao lớn, ngũ quan cương nghị, phong thái đế vương uy nghiêm tột cùng, gương mặt không nổi sát tâm nhưng cũng không có vẻ gì thiện lành.
Sau lưng đối phương là năm tùy tùng, họ đều mang chân khí bức người. Tất cả đạt hóa thần cảnh!!! Một màn này làm Lạc Kình Thiên nội tâm chìm hẳn xuống đáy vực, gã vẫn còn đang chịu phản phệ thê thảm từ trận pháp, đánh hai còn khó chứ nói gì tới năm tên hóa thần.
Vị đại nhân lạ mặt vừa đến đã nhìn tới Uyên Thần và Yên Hà, ông ta cân nhắc đánh giá tình hình, đôi mắt hướng tới chỗ Lạc Kình Thiên.
"Tông chủ, ta nghe nói Thương quốc có yêu tộc hoành hành, nhìn hai đứa trẻ này đâu có vẻ gì giống chúng, hà cớ gì động sát tâm."
"Tần Đế..." - Lạc Kình Thiên siết chặt chuôi kiếm, thái độ cực kỳ khó chịu khi nhận ra thân phận đối phương.
Tần Dục Đức, hoàng đế Đại Tần, đế quốc cường đại nhất Thương Uyên Đại Lục.
Cách đây một tháng, tên này còn tự mình đến Lạc Thần tông muốn gửi gắm nữ nhi, tỏ ra khiêm nhường cung kính, thế mà hôm nay lại xuất hiện tại Thương Quốc, còn ngang nhiên chen ngang vào chuyện của Lạc Thần tông?!
Bỗng chốc gió trong chiến trường trở nên lạnh hơn.
Lạc Kình Thiên trầm giọng, cố giữ bình tĩnh nhưng nội tâm đã nổi sóng dữ.
"Nhị hoàng tử thương quốc là Thương Hải Yên Hà cấu kết yêu tộc, tang chứng vật chứng đều có đủ." - Vừa nói lão vừa liếc tới chỗ Bát Tử nhưng lúc này mới ngỡ ngàng phát hiện đối phương đã không còn nằm ở đó.
Tần Dục Đức nhíu mài. "Đâu? Tang chứng, vật chứng đâu?"
"Yêu vật b·ị t·hương có lẽ đã chạy mất rồi, tuy nhiên nó cũng không chạy được xa..." - Lạc Kình Thiên siết chặt nắm tay, sát khí cuồn cuộn nhưng không thể phát tác.
"Thương quốc nằm dưới sự bảo hộ của Lạc Thần tông, cả Thương Uyên ai cũng biết, hôm nay đám người này cấu kết với yêu tộc, nếu bổn tọa không làm rõ sẽ liên lụy danh tiếng tông môn.... Còn Tần đế, chuyện Thương quốc liên quan gì đến Tần quốc ngươi??"
Tần đế xoa tay vuốt ve chiếc nhẫn linh thạch thượng hạng trên ngón áp út của ông ta. "Có liên quan nên ta mới đến chứ... Uyên Thần! Ngươi không sao chứ?"
Thương Hải Uyên Thần không chút do dự, lập tức cúi đầu thật sâu, thái độ tôn kính tuyệt đối.
"Cũng may nhạc phụ đại nhân tới kịp.”
Lạc Kình Thiên cau mày. Nhạc phụ?
Uyên Thần đỡ Yên Hà, căm phẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Kình Thiên, luôn mồm trấn an đệ đệ cứ yên tâm, y không lo được thì nhà vợ y lo hết.
Hóa ra là tuần trước, Tần Yên Nhiên đến tham gia khảo thí gia nhập Lạc Thần tông, rồi chẳng biết thế nào lại trúng tiếng sét ái tình với Thương Hải Uyên Thần. Hai bên tự nguyện đính ước.
Cho nên nói Tần Đế bây giờ chính là nhạc phụ tương lai của y. Chuyện Thương quốc, Tần đế có đầy đủ tư cách giúp nha.
Khoan!!!
Tần Yên Nhiên...
Yên Hà lục lọi trí nhớ, trong đầu thoáng qua hình ảnh nữ hài đòi xoa đầu Bát Tử hôm nọ.
Tần Yên Nhiên.
Tần Yên Nhiên.
Yên Hà nhíu mài. Nhưng con bé đó… Chỉ tầm bảy. Tám. Tuổi!!!!!! Còn tên này thì đã gần hai lăm.
Thương Hải Uyên Thần. "Chúng ta tu tiên, tuổi tác có quan trọng gì? Năm mươi năm nữa, ta vẫn là thanh niên, nàng ta vẫn là thiếu nữ. Có gì mà đệ phải ngạc nhiên?"
Ể! Nghĩ kỹ hình như cũng có lý. Nói đến hắn không cãi được.
Tu tiên vốn dĩ là vượt qua ràng buộc phàm trần, tuổi tác chỉ là con số. Nếu xét theo góc nhìn của người tu đạo, thì chuyện này chẳng có gì lạ lùng cả.
Nhưng mà vẫn cảm thấy có gì đó hơi sai sai!
Chưa kịp đào sâu suy nghĩ, Uyên Thần đã ghé sát lại bên cạnh hắn, hạ giọng nói nhỏ.
"Ta cho đệ hay, Tần Quốc có quan hệ rất tốt với Vân Thành, Thập Tam Lầu. Lò luyện đan số một Thương Uyên."
Chỉ cần là tu sĩ, ai ai cũng biết nơi đó. Chỗ mà bất cứ ai cũng muốn trở thành khách quý để nhận được đan dược hiếm có.
Tên Uyên Thần này…
Coi bộ có vẻ khù khờ, nhưng thực tế rất biết chơi.
Y không chỉ tìm được hôn thê thế gia khủng, mà còn khéo léo chọn lựa một gia tộc có quan hệ sâu rộng với thế lực luyện đan hàng đầu.
Thật sự là nước cờ quá đẹp!
Trở lại với Lạc Kình Thiên, gã vô cùng không vui.
Tần Đế đã đích thân mở lời, tình thế hiện tại không còn đơn giản nữa. Dù có muốn ra tay diệt trừ Yên Hà, thì cũng rất khó mà làm được.
Hơn nữa, chuyện này đã ầm ĩ đến mức toàn bộ bá tánh Thương quốc đều đổ xô ra xem, xôn xao bàn tán chỉ trỏ.
Bọn phàm nhân này tuy chẳng thể làm gì được ông ta, nhưng tông môn không chỉ có hiện tại, mà còn có tương lai. Những lời đàm tiếu, những cái nhìn soi mói chắc chắn sẽ lan xa.
Lạc Thần Tông không phải thế lực duy nhất trên đại lục này.
Xung quanh vẫn còn nhiều tông môn khác, từ Thiên Kiếm Môn, Bất Dạ Thành, cho đến vô số thế lực lớn nhỏ đang quan sát.
Nếu hôm nay gã bất chấp ra tay, mất giao hảo với Tần Quốc là chuyện chắc chắn.
Hơn nữa, một đánh năm với đám tùy tùng Hóa Thần của Tần Đế, thắng hay thua cũng không còn lành lặn.
Đã vậy, đường đường tông chủ Lạc Thần Tông ra tay g·iết hại hậu bối ngay giữa thanh thiên bạch nhật, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho cả Thương Uyên Đại Lục.
Những kẻ muốn gia nhập và đệ tử trong tông, liệu có còn toàn tâm toàn ý/
Một lần vung kiếm đánh đổi tất cả?!!
Thật nực cười.
Lạc Kình Thiên hận không thể nghiền nát Thương Hải Yên Hà ngay tại chỗ. Nhưng gã không thể làm gì ngoài việc kiềm chế hận ý sôi trào trong lồng ngực.
Thương Hải Yên Hà!
Coi như ngươi phúc lớn mạng lớn. Không sao! Gã trọng sinh, tự tin mình bước trước đường đi nước bước của hắn.
Chẳng lẽ bản thân sống lại một đời lại thua một thằng ranh con?
Lạc Kình Thiên hừ lạnh, tay áo phất mạnh, bàn chân đạp lên thân kiếm, thân ảnh hóa thành một vệt sáng bắn thẳng lên trời. Bóng dáng tản vào chân mây.