Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 189: Nguyệt Thần.



Chương 35 : Nguyệt Thần.

Lạc Kình Thiên giơ tay kết ấn, từng đạo phù văn rực cháy trên không trung. Bảy thanh kiếm chủ tỏa sáng, kiếm quang sáng rực giáng xuống như lôi đình nổ tung trên mặt đất, mở đầu cho trận cuồng sát.

Quang mang chém nát mọi thứ trong phạm vi nó quét qua. Áp lực của đại trận đè nặng, cả dân thường trong đó cũng khó mà trốn thoát.

Yên Hà không kịp phản ứng, từng luồng kiếm khí lạnh buốt xuyên qua cơ thể hắn, huyết dịch bắn tung tóe trên nền đất.

Ngay lúc đợt kiếm ảnh tiếp theo sắp sửa phủ xuống, Bát Tử dùng yêu lực cản lại một phần sát thế nhưng khoảng cách giữa hai bên quá xa, xung kích tạo ra hất y văng xa mấy chục trượng, nhục thân cày một rãnh sâu xuống mặt đất rồi bất động.

Lạc Kình Thiên khoang tay trước ngực. "Xem ra mối quan hệ của ngươi với yêu tộc không tệ... Chả trách kiếp trước lại tế mạng hơn một nửa đệ tử tông môn cho chúng."

Hư ảnh một tòa kiếm tháp khổng lồ xuất hiện phía sau lão, xoay tròn không ngừng, từng đợt kiếm quang tích tụ, hội tụ thành một đòn tất sát.

"Lần này ngươi cùng đám yêu tộc kéo nhau xuống địa ngục đi!"

Ngay khoảnh khắc đó, ánh sáng chói lòa bùng lên, nuốt trọn mọi thứ trong phạm vi trăm trượng.

Yên Hà mở to mắt, nhưng trước khi kịp phản ứng, một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ chắn trước mặt hắn.

"Đừng sợ! Hoàng huynh ở đây! Đệ sẽ không sao đâu." - Thương Hải Uyên Thần tim đập thình thịch, bàn tay run rẫy cầm chặt trường kiếm.

Lạc Kình Thiên đứng trong trận, mái tóc đen tung bay, ánh mắt lão tĩnh lặng như hồ sâu nhưng ẩn giấu bên trong là một cơn sóng dữ.

"Uyên Thần tránh ra, chỉ cần thoát khỏi đại kiếp ắt tiền đồ vô lượng, cứ cố chấp cứu tên yêu nghiệt này về sau ngươi sẽ hối hận, bây giờ cứu hắn, sau này không ai có thể cứu ngươi."

Yên Hà rũ mắt. Trong lòng hắn nổi lên dự cảm chẳng lành.

Thương Hải Uyên Thần vẫn đứng thẳng giữa tâm trận siết chặt chuôi kiếm, từng sợi linh lực quanh thân rung động theo hơi thở.

"Chuyện duy nhất ta hối hận..." - Uyên Thần cười nhạt, trong mắt dâng trào sát khí. "... Là gia nhập Lạc Thần tông của các người."

Yên Hà hít sâu. Nói vậy kẻ áo đen kia đích thị là Lạc Kình Thiên.

Thời khắc này Thất Tinh Kiếm Trận đã biến hóa hoàn toàn.

Bảy thanh kiếm chủ xoay chuyển nhanh hơn, quỹ đạo kéo theo từng sợi xích ánh sáng chằng chịt, giống như một lưới thiên la địa võng khổng lồ, khóa chặt mọi đường thoát.

Ngay sau đó, vô số kiếm khí giáng xuống, kì diệu ở chỗ khi chúng chạm vào trường kiếm của Uyên Thần đều biến mất không chút dấu vết.



Lạc tông chủ khẽ động tay, linh lực khuếch tán ra bốn phương tám hướng, khiến thiên địa linh khí hỗn loạn, kiếm trận lại biến hóa!

Bảy thanh kiếm chủ vạch ra một đồ hình trận pháp phức tạp.

Lạc Kình Thiên trầm mặc rất lâu trước khi khiển thêm đợt kiếm ảnh nữa rơi xuống.

Ánh mắt lướt qua Uyên Thần, nội tâm khẽ dao động.

Thiên tài trăm năm khó gặp...

Gã vốn đã định giao lại Lạc Thần Tông cho y sau khi phi thăng, để y trở thành tông chủ đời tiếp theo, dẫn dắt môn phái, nhưng đối phương không hề dễ kiểm soát như gã nghĩ.

Mặc dù đã nói đi nói lại rằng Thương Hải Minh và Yên Hà sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với y, đoạt lấy chí tôn cốt, vậy mà thằng ranh này vẫn không chịu tin.

Lạc Kình Thiên khẽ nheo mắt, ánh nhìn càng lúc càng lạnh. Thiên tài đáng giá ngàn vàng, nhưng thế gian này không thiếu thiên tài.

Không có Thương Hải Uyên Thần, chục năm hay trăm năm sau, sẽ lại có kỳ tài khác xuất thế.

Nhưng nếu tha cho Yên Hà... Lạc Thần Tông sẽ có kết cục giống hệt kiếp trước.

Khó khăn lắm Lạc Kình Thiên mới bày mưu tính kế, từng bước một bức Thương Hải Minh đến phát điên.

Hoàng đế mà tỉnh táo trở lại chắc chắn sẽ dốc hết toàn bộ thiên hạ để nâng đỡ Thương Hải Yên Hà, giúp đứa con trai nhỏ của mình bước l·ên đ·ỉnh cao tu hành.

Thương Hải Uyên Thần là thiên tài nhưng với đầu óc non nớt của y không thể nào tiến xa trong đạo lộ một mình.

Còn Thương Hải Yên Hà không có thiên phú nhưng hắn có đầy đủ dã tâm.

Sát ý trong mắt Lạc Kình Thiên bùng lên. Dù có phải bỏ Uyên Thần cũng nhất định phải g·iết c·hết đại ma đầu còn trong trứng nước.

Một cỗ áp lực khủng kh·iếp lan ra bốn phía, khiến không gian xung quanh như sắp sụp đổ.

Kiếm chủ hóa thành bảy con rồng cuộn mình giữa không trung, rít gào không ngớt.

Từng tia kiếm quang mảnh như tơ nhưng sắc bén hơn bất kỳ pháp bảo nào, cứ mỗi lần rồng kiếm vung vuốt, lại có hàng trăm luồng kiếm khí phóng xuống.

Yên Hà cảm nhận được một cỗ sát cơ mãnh liệt chĩa thẳng vào hắn.



"Sát chiêu tới rồi!" - Hắn nghiến răng, tự hỏi mình sẽ thật sự không c·hết phải không?

Uyên Thần đứng chắn phía trước hắn, thanh trường kiếm trong tay tỏa ra hàn ý sắc lạnh, trong lòng vô cùng hoang mang, Lạc Kình Thiên rất coi trọng y nhưng xem tình hình thực sự muốn ra tay.

Tại sao lại như thế? Đệ đệ Yên Hà đã chọc giận gì ông ta?

"Tông chủ!" - Uyên Thần quát lớn. "Người thực sự muốn g·iết ta sao?"

Lạc Kình Thiên không nói gì, bàn tay khẽ động, cả bảy con rồng kiếm đồng loạt bạo phát, lao thẳng về phía Uyên Thần và Yên Hà.

Ầm!

Không gian như vỡ tung khi long kiếm lao xuống.

Mỗi con rồng đều mang theo uy thế của Luyện Hư cường giả hoàn toàn bộc phát.

Uyên Thần siết chặt thanh kiếm trong tay, kiếm ý bùng lên, hóa thành tường kiếm quang cản lại.

Nhưng ngay khi kiếm khí của y vừa chạm vào sát trận, sắc mặt y chợt biến đổi.

"Không ổn!"

Từng luồng kiếm quang từ Thất Tinh Kiếm Trận không đơn thuần là kiếm khí bình thường. Chúng mang theo trận đạo chi lực, sức mạnh khủng kh·iếp từ bảy thanh kiếm chủ, khiến y lảo đảo thụt lùi.

Yên Hà : "Lạc Kình Thiên không nương tay đâu."

Uyên Thần thở dốc. "Không sao! Vi huynh chống đỡ được!" - Bỗng một thanh kiếm quang xuyên thẳng qua vai trái của Yên Hà khiến cho máu tươi bắn ra.

Đáy mắt thái tử Thương quốc bùng lên lửa giận. Y vung kiếm, một đạo hắc bạch lưỡng khí xé toạc hư không, cắt ngang trận pháp.

Ầm!

Kiếm khí nổ tung, đánh bật một con rồng, nhưng bốn con khác vẫn tiếp tục lao đến.

"Coi ngươi chống đỡ được bao lâu." - Lạc Kình Thiên vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ phất tay một cái, kiếm trận lại vận chuyển, chuẩn bị nghiền nát cả hai.

Uyên Thần nhìn về phía Yên Hà, thấy máu hắn chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, trong lòng dâng lên một nỗi chấn động mãnh liệt. Y không thể trơ mắt nhìn đệ đệ của mình c·hết trước mặt.



Trong khoảnh khắc kiếm quang chuẩn bị ập xuống, y cắn răng, đột nhiên bật ngược ra sau, một tay ôm lấy Yên Hà, một tay cầm kiếm, cưỡng ép phá trận!

"Muốn chạy?"

Lạc Kình Thiên đưa tay bấm niệm quyết, bảy thanh kiếm chủ bùng nổ sát khí, hóa thành bảy vệt lưu tinh, t·ruy s·át hai người!

Bầu trời Thương Quốc đột nhiên dị biến.

Trong chớp mắt ban ngày hóa thành ban đêm, trăng tròn hiện ra, đỏ thẫm như máu.

Uyên Thần vừa phá trận lao ra, còn chưa kịp thở phào đã cảm thấy không gian vặn vẹo, thiên địa đảo lộn.

Trên cao, vạn vật chìm trong ánh trăng huyết sắc, cả Thất Tinh Kiếm Trận cũng run rẩy theo.

Bỗng giọng nói lạnh lẽo như sương đêm vang vọng khắp bầu trời. "Muốn đòi mạng phu quân của ta, lá gan nhân tộc thật sự rất lớn nha."

Thân ảnh mềm mại từ đâu xuất hiện giữa hư không. Mỹ nữ áo bào trắng như tuyết, mái tóc dài rũ xuống tựa thác bạc, đôi mắt nàng phản chiếu cả tinh hà vạn tú.

Nàng bước từng bước trên không, mỗi dấu chân rơi xuống, bầu trời lại càng thêm tối sầm, chỉ còn ánh trăng máu tỏa sáng khắp cõi.

Cái nhìn của nàng chạm đến bóng dáng Yên Hà toàn thân đẫm máu, lồng ngực nhói đau.

Dù không thể bất chấp tất cả để đưa hắn rời khỏi đây nhưng cũng không thể vô tình đứng nhìn.

Nhân tộc có quy tắc của nhân tộc. Yêu tộc có thiên đạo của yêu tộc.

Bàn tay trắng ngần giơ lên, thần lực dâng trào, ngưng tụ thành thiên ấn huyết nguyệt.

"Phá." Một chữ nhẹ nhàng thốt ra, Thất Tinh Kiếm Trận nứt vỡ.

Không phải từng mảng vỡ nhỏ, mà là sụp đổ hoàn toàn.

Bảy thanh kiếm chủ rung lên dữ dội, kiếm khí tan thành từng luồng sáng vụn rơi xuống đất.

Lạc Kình Thiên kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, nội tức hỗn loạn. Gã ta không kịp nhìn thấy gì. Một cái búng tay đã bóp nát trận pháp của Luyện Hư cảnh, nữ nhân này là ai?

"Thường Hi..." - Giọng Yên Hà mang theo một tia run rẩy hiếm thấy. Hắn vươn tay về phía nàng, muốn nắm lấy chút gì đó hữu hình, khoảng cách giữa họ tựa như cách một đời, một kiếp.

Đứng giữa thiên không, nước mắt nguyệt thần hóa thành ánh sáng bạc, hòa vào màn đêm.

Nàng vừa bước lên một bước, vầng sáng bảy sắc và vô số thiên đạo phù văn bùng lên quấn lấy thần thể Thường Hi, cuốn vào trong ánh sáng.

"Thái Nhất!" - Thanh âm xuyên qua ngàn năm, mang theo ngàn vạn không cam lòng. Tan biến như chưa từng xuất hiện.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.