Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 79: Cả đời cũng không thể quên được



Nắp quan tài chầm chậm di chuyển, Khương Ly hồi hộp khó tả, tới gần Cảnh Diêm theo bản năng, được anh đan mười ngón tay vào nhau, khi ngửi thấy rõ mùi hôi thối thì nhíu mày, cẩn thận né ra sau.

Không phải chưa từng thấy người chết và ma ở trò chơi trước nhưng không biết tại sao, bầu không khí ở trò chơi này khủng bố vô cùng, tuy chung quanh đầy người đứng nhưng nắp quan tài chậm rãi được nâng lên, làm lộ ông cụ đã mất ba ngày dưới lớp vải trắng, áo liệm màu đen, bàn tay già nua trắng toát trong quan tài… nhìn một cái thôi đã sợ thôi rồi.

Đen tuyền và trắng thuần tạo thành cảm giác đối chọi thị giác.

Ngay cả Lam Lam cũng không khỏi nhích lại gần Khương Ly, ngừng thở, cắn chặt răng. 

Chắc do lúc sinh thời cụ ông rất thích uống rượu nên lúc nắp quan tài được nhấc hết lên, bên cạnh mùi xác thối còn có mùi rượu lâu năm gay mũi, hơn nữa trong không khí còn lẫn mùi giấy tiền vàng mã và mùi pháo. 

Mùi hương khiến người ta hít không nổi này khiến Khương Ly cảm giác cả đời mình cũng sẽ không thể quên được.

Thấy thầy âm dương đã xốc chiếc khăn trắng che mặt kia lên, Khương Ly  vội vã nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào giữa cánh tay Cảnh Diêm, trong đầu toàn là hình ảnh người chết dán mặt lên cửa kính đối diện với mình vào đêm đó, may là cũng có nhiều người sợ hãi, cũng lén lút né tránh.

“Sao đấy?”

“Dính vào rồi, phải mở ra thôi.”

Cái gì dính vào cơ? Sau khi nghe loáng thoáng Khương Ly cũng tò mò híp mắt nhìn, mới thấy chiếc khăn trắng kia lại dính lên mặt thi thể, lấy ra không được, ông cụ không màng mùi hôi ghê tởm kia, chỉ khom lưng bên ngoài quan tài, tách tấm vải trắng ra khỏi da thịt hư thối, thậm chí có mấy chỗ còn phải dùng dao tách ra.

Cả quá trình đều rất yên tĩnh, không ai dám phát ra tiếng, ngay cả thở cũng chậm lại…

“A ——”

Khăn trắng mới được lấy ra hơn phân nửa, người ở gần quan tài đột nhiên kêu thành tiếng, xém chút đã đứng không vững mà ngã ngồi xuống đất rồi, sau khi được người bên cạnh túm chặt thì vô thức run lẩy bẩy, không dám nhìn về phía quan tài nữa. 

Khương Ly không hoàn toàn nhắm mắt mà càng híp lại hơi, chỉ mơ hồ nhìn thấy gương mặt mới ba ngày ngắn ngủi đã sưng tấy lại càng hôi thối kia. 

“Ưm ~” Lam Lam và phần lớn người chung quanh đều nhanh chóng dùng tay bưng kín miệng mũi, cố nén cảm giác muốn nôn mửa và thét gào, cảm thấy như lục phủ ngũ tạng đang thét gào.

Đây là lần đầu tiên trông thấy một thi thể đáng sợ như vậy, sau khi khăn trắng được bỏ xuống hoàn toàn, máu loãng từ phần da thịt bị rọc cũng đang chảy ào ạt ra ngoài, sưng đến nỗi không thấy nếp nhăn trên làn da già nua, giống như có thể nổ tung ngay lập tức vậy. 

Cặp mắt kia vẫn còn mở to, đồng tử chảy máu đỏ nhạt, vì cụ ông có quấn mấy vòng vải đen trùm đầu nên máu loãng chảy uốn lượn từ hai bên mí mắt tới cái miệng đã thâm tím. 

“Tôi… tôi cảm thấy, ông ấy đang nhìn chúng ta…” Khương Ly dúi đầu vào lồng ngực Cảnh Diêm, rùng mình lạnh run, cả người nổi hết da gà, sợ hãi phát ra từ sâu tận đáy lòng.

Không chỉ đang nhìn bọn họ, thậm chí cái miệng hư thối kia còn mang theo một nụ cười quỷ dị đáng sợ!

Lam Lam tự thấy mình cũng dũng cảm nhưng tiếc là không có ông xã ôm cái nào, chỉ có thể sợ hãi lùi về sau mấy bước như những người chơi khác, ý chí muốn ngăn cản quá trình hoá cương thi kia bị doạ biến mất tăm rồi.

Ngay cả dân làng vây lại hóng hớt cũng mang vẻ mặt hoảng sợ, bầu không khí dừng lại trong sự tanh tưởi, chỉ có thầy âm dương vẫn đang không ngừng tụng, chuyên nghiệp sửa sang lại thi thể khủng bố đến nỗi không thể nhìn thẳng kia. 

“Mang đồ lại đây.”

Đồ đệ nghe lời dặn liền nhanh chóng bưng một mâm bánh bao đã chuẩn bị trước tới, có khoảng mấy chục cái, bánh bao to cỡ chén rượu bị ông cụ bỏ vào trong quan tài, buộc mấy xâu trên cổ tay thi thể.

Lam Lam biết cái này, nghe người trong phòng bếp nói đây là bánh bao đánh chó, số lượng dựa vào số tuổi, mỗi một tuổi là một cái, bỏ vào trong quan tài để linh hồn xua đuổi chó dữ trên con đường đến Âm Phủ.

Lúc này Khương Ly cũng dựa vào ngực Cảnh Diêm, mở to mắt xem, thấy ông cụ đang cầm mấy bó sợi lanh, đi đến phần đuôi quan tài, khép hai chân đang cứng đờ tách ra của thi thể, buộc lên từng vòng.

“Khó trách cương thi trên phim truyền hình chỉ nhảy tới nhảy lui…”

Thấy Khương Ly cũng đang nhìn, Lam Lam đang nín thở cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói.

Chân bị dây thừng trói chặt rồi thì chẳng phải chỉ có thể nhảy thôi sao.

Khương Ly thầm khen trò chơi này nghiêm túc, làm việc tinh đế đến mức này cơ mà.

“Hiếu nhi hiếu nữ đắp áo——”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.