Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 78: Mở nắp quan tài



Không biết là ai trong đám người nói nhỏ một tiếng, thấy mặt trời mới mọc đã qua núi Đông, ánh sáng mặt trời chói chang sắp chiếu đến đây, thế mà bây giờ đã đến bước mở quan tài rồi.

Dây thừng thô buộc quan tài đã bị gỡ xuống hết, nắp quan tài màu đen chỉ đặt nhẹ lên quan tài, thầy âm dương chủ trì đang nhỏ giọng bàn bạc gì đó với bác cả nhà họ Bạc, hai người cũng nhìn mặt trời, vẻ mặt nghiêm trọng, người chung quanh cũng bắt đầu thủ thỉ với nhau.

Lam Lam cũng giữ lấy Khương Ly đang đứng cạnh Cảnh Diêm, trong thời khắc quan trọng như thế, trái tim của mọi người không khỏi bị treo lên.

“Sẽ trực tiếp mở quan tài luôn sao?” Khương Ly lặng lẽ túm lấy quần áo của Cảnh Diêm, trong những người chơi sợ hoá cương thi và dân làng lo lắng âm hồn không tan sẽ xảy ra chuyện, anh là người bình thản nhất ở đây rồi.

“Không đâu.”

Bây giờ mở quan tài trong lúc chưa làm xong nghi thức, ánh mặt trời sẽ sớm chiếu thẳng lại đây nhưng không thể không thực hiện nghi thức mở quan tài được.

“Tam Oa, Trịnh Liêm, hai đứa mau mang bó chiếu tre kia qua đây.”

Bác cả cao giọng gọi, bảo mang bó đồ có chiếu tre lại đây, bình thường thứ này dùng để phơi lương thực, dù là chiều dài hay chiều rộng cũng đủ dùng, khi Trịnh Liêm và một dân làng khác nâng lại đây, nghe theo sự sắp xếp mà trải rồi dựng chiếu tre lên, vừa đủ che đằng trước quan tài.

Khương Ly không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thấy chiếu tre cao 3m đã hoàn toàn ngăn chặn ánh sáng, đúng là cách tốt.

Bởi vì bước này cực kỳ quan trọng nên Trịnh Liêm đứng giữ chiếu tre bên kia từ chối dân làng muốn làm thay mình, cứ giữ chặt lấy chiếu tre. Khó ở chỗ dân làng cầm bên còn lại thì không quá có tâm, cứ lúc ẩn lúc hiện, thật sự khiến người ta không thể yên tâm được.

“Ờm… có thể cho tôi căng được không.”

Âm cuối của Ngô Tĩnh hơi lớn một ít, bởi vì sốt ruột nên còn mang theo tiếng nức nở, cô ả không đến chỗ Trịnh Liêm mà là đi tới bên dân làng. Khương Ly nhíu mày khó hiểu, thậm chí dân làng tên Tam Oa kia còn đang cười.

“Cái này nặng lắm, cháu là con gái không giữ nổi đâu, tránh ra đi.”

Bác cả bên kia đang thúc giục, Ngô Tĩnh càng gấp gáp hơn, đưa tay ra giữ lấy chiếu tre: “Để tôi làm đi mà… đây là… là…”

Nhiệm vụ của tôi.

Mấy chữ cuối cùng của cô ả gần như là khóc không phát ra tiếng, Khương Ly và Lam Lam liếc nhau, đều cảm thấy trùng hợp thật, trước kia Trịnh Liêm đã nói có lẽ sẽ có người nhận nhiệm vụ hỗ trợ hoàn thành giả thiết của trò chơi, không còn nghi ngờ gì khi nhiệm vụ kiểu này hoàn toàn không có lợi với người chơi chút nào.

“Không được!” Lam Lam mở miệng nói.

Lâm Diệu theo sau Ngô Tĩnh vội tiến lên giữ cao chiếu tre, nói: “Tôi làm với em ấy, mọi người yên tâm, chắc chắn sẽ không có vấn đề.”

Ngô Tĩnh khóc đỏ mắt trừng Lam Lam, muốn giải thích nhiệm vụ của mình là cái gì nhưng chung quanh còn có quá nhiều NPC, cô ả không thể mở miệng, gương mặt đầy vết phỏng nhúm lại một chỗ, chỉ có thể khàn giọng nói với Lâm Diệu: “Là [Che nắng]... tôi phải hoàn thành.”

Là người mới vừa vào trò chơi lần đầu, Ngô Tĩnh vẫn chưa quá hiểu rõ nhiệm vụ phụ, đến sáng nay nói với Lâm Diệu mới biết là như thế nào, lúc này thấy các người chơi đều nhìn mình với vẻ không tin tưởng, cô ả càng sốt ruột càng không nói được gì, chỉ có thể nói nửa nửa nhiệm vụ.

Tuy người khác tin lời cô ả nhưng Lam Lam vẫn còn đang nhìn Lâm Diệu, Khương Ly cũng sốt ruột, hễ sau khi mở quan tài mà chiếu tre nghiêng về một phía, ánh mặt trời sẽ chiếu thẳng vào trong quan tài. Do đó hai người họ cũng đi qua, chuẩn bị giữ chiếu tre giúp.

“Chỉ một tấm chiếu thôi mà tới mấy người giữ, hai đứa làm thôi, lát nữa còn phải mặc áo cho ông nội nữa, nhanh lên đừng trì hoãn nữa.”

Một câu của bác cả đã cắt đứt tính toán của Khương Ly và Lam Lam, hai người chỉ có thể đứng bên cạnh huyệt, khi thầy âm dương cao giọng niệm, vẫn không yên tâm nhìn sang phía Ngô Tĩnh, cũng may cô ả và Lâm Diệu đều rất nghiêm túc căng chiếu tre.

Trong lúc ồn ào, Cảnh Diêm cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, cô ngẩng đầu nhìn mới thấy anh vẫn luôn nhìn mình, ánh mắt thản nhiên lại dịu dàng đang âm thầm trấn an cô.

Lúc này cụ già đang tụng rồi cầm một con dao găm gõ lên quan tài, chuôi dao được bọc vải màu, vừa nhìn là biết món đồ sắc nhọn này đã có tuổi, ông ấy đặt mấy bao thuốc lá và một xấp tiền nhỏ được bác cả đưa cho lên quan tài, sau đó bật lửa đốt giấy vàng dưới chân.

Tiếng niệm đầy nhịp điệu vẫn chưa dừng lại, Khương Ly thật sự nghe không hiểu gì nhưng Cảnh Diêm lại hơi khom người nói.

“Đây là thù lao ma chay, nhận tiền người thì giảm tai hại cho người, mở nắp quan tài là chuyện xui xẻo, cho càng nhiều thì càng yên ổn.”

Khương Ly kinh ngạc gật đầu, quả nhiên đã thấy sau khi thầy âm dương đốt giấy vàng xong đã đưa tiền mặt và thuốc lá cho đồ đệ, sau khi rút con dao găm ra, ông ấy đứng ở bên ánh sáng bị che khuất, cao giọng hô.

“Mở nắp quan tài ——”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.