Nơi chôn ở lưng chừng núi, thế nhưng lại không đi đường lớn, chỉ có mỗi đường mòn uốn lượn gập ghềnh, chênh vênh cực kỳ khó đi, mấy người nâng quan tài trước đội ngũ vẫn luôn hô hào nỗ lực phối hợp với nhau.
Nhiều lần thấy quan tài lảo đảo muốn rớt xuống, Lam Lam không khỏi kinh hãi nói với Khương Ly: “Chẳng phải quăng thẳng quan tài đi là thi thể thấy mặt trời rồi à?!”
Khương Ly nhìn ánh mặt trời lấp ló bên dãy núi trùng điệp ở đằng Đông, ánh trăng trắng nhạt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, dưới chân là cỏ dại mọc lan tràn và đá nhọn cộm chân, cô cẩn thận nâng cây cờ trắng hơi nặng, nhìn những người đang khó khăn nâng quan tài.
“Chắc là không đâu, dù gì trò chơi lần này cũng tên [Mở quan tài] mà.”
Do đó hẳn là điểm quan trọng chỉ xảy ra khi khai quan thôi, điều duy nhất làm Khương Ly lo lắng chính là vào thời gian này, mặt trời đã dần nhiễm đỏ đỉnh núi, bọn họ vẫn còn đang đưa đám, cùng với…
“Chị Lam, chị có ngửi thấy không?”
Nghe Khương Ly nhắc, Lam Lam cũng nhíu mày gật đầu, vừa quan sát dưới chân, vừa sốt ruột thở nhẹ: “Còn tưởng mũi chị nhạy chứ, cái mùi này đúng thật sự là…”
Dọc đường đi đều đốt pháo nổ vang, giấy tiền vàng mã bay tứ tung, người đi sau quan tài nâng lư hương còn cắm một nén nhang, mùi vị lan theo gió có mùi thuốc súng, có mùi khói nhang, còn có mùi người chết bay ra từ khe hở của quan tài.
Vị trí của Khương Ly và Lam Lam cách quan tài không gần không xa, ngửi thấy mùi vị quái dị nhưng cũng có chút ghê tởm rất rõ.
“Đêm đó xem TV, ông cụ bị ngã chết, óc cũng bị văng ra.”
Mà mùi hư thối nồng nặc này quả thật là đáng sợ khó tả.
Hai người không thể không dùng khăn tang còn dư ra phía sau che mũi, xoay người nhìn ra sau, đội ngũ vẫn còn rất dài. Trong đám người, Khương Ly thấy Ngô Tĩnh, vết thương do bị bỏng nhăn thành từng phần, lần này cô ả cũng ở xa Nguyễn Mộng Vân rồi nhưng lại khá thân thiết với người chơi nam tên Lâm Diệu đưa cô ả về phòng hôm qua.
Thấy Lâm Diệu đã cõng một sọt sách, khiêng vòng hoa, lại còn đưa tay giúp Ngô Tĩnh chống lấy người giấy hơi nặng, Khương Ly không khỏi khen ngợi: “Có vẻ người này cũng tốt đấy chứ.”
Lam Lam liếc mắt một cái, chỉ nói một câu sâu xa: “Khương Khương ơi, nhìn người nhìn mặt không nhìn lòng.”
Khương Ly tự biết mình không nhìn người giỏi như Lam Lam, cho nên cô lại quay đầu tò mò nhìn Lâm Diệu, anh đẹp trai tỏa nắng trông có vẻ như xem việc giúp người làm niềm vui, anh ta nói mình vào trò chơi lần đầu nhưng so sánh với Tề Tinh Tinh đang mất tinh thần bên cạnh thì rõ ràng không chắc là như vậy.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Khương Ly.
Người này cố tình quan tâm Ngô Tĩnh bị huỷ dung, thích khóc lại còn yếu ớt nhất, vậy anh ta… nhận nhiệm vụ phụ gì đây?
“Ôi, cậu nhỏ của chị đẹp trai thật đấy, chỉ bóng lưng này thôi, chậc chậc, mê ly, Khương Khương tốt số thật đấy.”
Chút sợ hãi lạnh lẽo của Khương Ly đã biến mất ngay, tim đập nhưng mặt không đỏ, nhìn về phía đám người đằng trước.
Bóng lưng cao thẳng của Cảnh Diêm đúng là hạc trong bầy gà, cô không khỏi xoa xoa bả vai bị Lam Lam huých, nơi đó vẫn còn dấu răng anh để lại lúc ham muốn, thậm chí dấu hôn còn phủ kín từ vai đến trước ngực cô, hơi thở nóng bỏng còn quẩn quanh làn da non mịn.
Khi trời sáng choang là đã sắp 7 giờ sáng, đội ngũ đưa tang đi một đường gian nan cũng tới chỗ hạ táng.
Hướng mồ được chọn rất tốt, hướng mặt về phía Đông, dọn sạch cỏ dại và mấy bụi gai sẽ trông thấy cả thôn ở xa, gần với khoảng sân viện cũ kia nhất, khói dày từ pháo vẫn chưa hoàn toàn tan đi, sương khói nhàn nhạt bao trùm con đường đưa tang.
Quan tài tiếp tục được đặt lên hai chiếc ghế dài, vẫn chưa tháo bỏ dây thừng, thầy âm dương nhìn phần huyệt đã đào xong, mới mang bồn đốt giấy tiền vàng mã suốt hai ngày trước qua, đổ tro đen lên phần đất mới đào.
Sau đó nhóm con cháu nhà họ Bạc bắt đầu xé rồi ném sách, châm lửa, đứng niệm, đại khái là phù hộ đời sau sẽ học hành tấn tới.
Khương Ly và Lam Lam đứng một bên nhìn, hơn phân nửa là mấy đứa nhỏ xé sách, trò chơi này đúng là vô tình, cho dù là NPC cương thi cũng phải chăm chỉ học tập.
Phần huyệt được đào khá to, trang giấy bốc cháy rơi đều đều, sau đó mới bắt đầu ném Nguyên Bảo vào thiêu, đến khi bên trong phủ kín một lớp thật dày thì nghi thức này mới dừng lại.
Sau đó là nâng quan tài lại đây, sáu người khi nãy cố hết sức khiêng đặt vào trong huyệt, phải tốn thêm một lúc lâu nữa.
“Không xong, mặt trời đã ló dạng rồi!”