Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 76: Đưa tang



Hôm nay chính là ngày thứ ba, phải đưa tang rồi.

Chưa đến bốn giờ sáng, bác cả nhà họ Bạc đã dẫn thầy âm dương và mười mấy thanh niên trai tráng cầm cuốc đào phần huyệt đã chọn trước. 

Trải qua một đêm kinh hoàng, các người chơi đều đề phòng căng mắt, thấy NPC dân làng đã bắt đầu rời giường ra khỏi phòng, biết ma quỷ sẽ không đến gõ cửa nữa, vốn tưởng có thể nhân lúc này thả lỏng cảnh giác, ai ngờ lại bị gọi tên ra ngoài chuẩn bị vật dụng sáng đưa tang phải dùng.

Người bị xiên lên cây gậy trúc trước linh đường đã chết hoàn toàn, tay chân rũ xuống đã cứng còng, đầu lại ngưỡng thẳng đến quỷ dị, nỗi thống khổ và tuyệt vọng trước khi chết đã vĩnh viễn khắc lên ngũ quan vặn vẹo, mắt chảy ra từ đôi mắt, cái mũi, cái miệng vẫn chưa kịp khô, màu đỏ tươi đã hoá đen chậm rãi nhỏ giọt.

Trên mặt đất toàn là máu của gã, chảy một đường từ bàn thờ đến khe đất trong sân, đỏ đến đáng sợ.

Lúc này sắc trời còn chưa sáng, nhìn phiến đá xanh đầy máu loãng dưới ánh đèn mờ, các người chơi không buồn ngủ nổi, nhất là người bị sai đi dọn đồ đằng trước linh đường, nhìn quan tài đen như mực và người giấy vẻ mặt dữ tợn phía sau, mồ hôi lạnh sắp thấm ướt quần áo của người đó rồi.

Khương Ly đang dọn một ít sách cũ từ căn phòng phía Tây ra ngoài với Lam Lam, nghe nói lát nữa sẽ mang đi thiêu.

“Sao em trông buồn ngủ dữ vậy? Còn trẻ tuổi, phải biết tiết chế đó.” Lam Lam nhỏ giọng trêu, tuy là trêu như thế nhưng nghĩ tới cậu nhỏ đẹp trai đó của chị, có ai mà không thèm chứ?

Khương Ly vì quá thèm thuồng mà bị trai đẹp ăn sạch linh hồn nhỏ bé, đôi mắt sắp không mở ra được, vận động với cường độ cao mấy tiếng liền, sau đó Cảnh Diêm ôm cô đi rửa mặt cũng vẫn còn vô tri, mới thay quần áo về đã bị mẹ chồng trên danh nghĩa gọi vào bếp xắt rau, làm sao mà cô dám đi, phải nhờ Cảnh Diêm ra mặt đổi việc cho cô và Lam Lam.

“Chị Lam, sao chị không buồn ngủ chút nào vậy?” Khương Ly nhìn Lam Lam phấn chấn khác thường, uể oải hỏi.

“Hôm nay sẽ có nghi thức hạ táng, ngày quan trọng lắm đấy, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ có việc gì đó ngoài ý muốn, ai biết sẽ hoá cương thi vì cái gì chứ? Tóm lại, chúng ta không thể ngồi chờ chết được.”

Tuy biết giả thiết trò chơi khó đổi được nhưng Lam Lam vẫn mang chí lớn, chuẩn bị ngăn cản chuyện ngoài ý muốn xảy ra hôm nay, một khi big boss không thể hóa cương thi thì chẳng phải những ngày sau đó của đám người chơi bọn họ sẽ nhẹ nhàng biết bao nhiêu sao.

Tinh thần của người làm công đang cháy bỏng!

Khương Ly sắp bị sự phấn khởi của chị ấy lây nhiễm rồi, không khỏi gật gù, chưa đến giây phút cuối cùng thì đúng là bọn họ vẫn còn cơ hội!

Hai người không khỏi liếc nhau, tự toả ra niềm tin sống sót mãnh liệt và khát khao đấu tranh ngoan cường.

Nhưng mà giây tiếp theo…

“Sao không dọn nhanh lên? Chỉ biết dùng mánh lới để lười biếng, bên trong nhiều sách như vậy, tôi thấy hai cô bốn tay mà mới dọn được nhiêu đây, muốn để tới năm sau mới xong à? Còn lười nữa thì đừng trách sao tay bị băm!”

Khương Ly và Lam Lam ôm chặt sách trong tay, cúi đầu đi theo ven tường, chạy bước nhỏ như chạy trốn, khi trở lại phòng phía Tây thì thấy bóng dáng của mẹ Cảnh Diêm đang nổi giận đùng đùng như định tìm dao phay băm tay hai người họ vậy.

Hai người lại nhìn nhau, chỉ còn lại kinh sợ và hốt hoảng.

Trên mặt xi măng thô ráp là một dấu chân máu ghê người.

Vào lúc 5 giờ sáng, đốt pháo hoa lần đầu, tiếng bùm bùm vang lên một hồi bên ngoài sân viện, tiếng trống đồng vang lên, tiếng kèn sorna và chiêng trống vang rền.

Trong sân viện cũ kỹ đứng đầy người, bài vị trên bàn thờ được bác cả đưa cho Cảnh Diêm, cờ hồn nhỏ và lư hương được chia cho người khác, chỉ có đèn hồn kia được thầy âm dương mang vào linh đường, đặt ở dưới quan tài.

Cũng không biết là đang nói gì, cụ già liền vẫy tay gọi người vào chuẩn bị đưa ma.

Sắp xếp sáu người nâng quan tài, có dân làng cũng có người chơi, Trịnh Liêm cũng có mặt trong đó, đầu tiên là ổn định quan tài, sau đó dùng dây thừng bó chặt hai đầu và ở giữa, một bên ba người, xỏ một miếng gỗ có đường kính bằng miệng bát xuyên qua vòng dây, sau khi vững rồi thì cùng nhau dùng sức nâng lên.

“Đưa ——”

Cụ già cất tiếng, đi ra khỏi linh đường, bảo người giữ vòng hoa và người giấy bên trong, còn dặn dò phải cẩn thận không để tắt đèn hồn.

Khương Ly làm cháu dâu nên được chỉ định cầm một cây cờ trắng rất cao, Lam Lam cầm vòng hoa giấy, Ngô Tĩnh bị phỏng mặt và Nguyễn Mộng Vân đang mang vẻ mặt như đưa đám mà giữ người chơi giấy, sắc trời lờ mờ, sau khi ra khỏi linh đường thì vẻ mặt của những người giấy đó trông càng thêm dữ tợn.

Mà đáng sợ nhất chính là ở đằng trước đội ngũ, cây gậy trúc xuyên người nhuốm đầy máu kia cũng bị dân làng giơ lên giống như cờ hồn…


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.