Hư không rung động kịch liệt, thủy linh khí cấp tốc tề tụ xung quanh rồi hiển hóa thành chưởng lực ùa về người Lộ Nhân Trung. Con ngươi hắn có hơi co rụt lại, một chiêu kiếm ý hóa chưởng kia nhanh chóng biến đổi thành kiếm ý hộ thể.
Oanh!
Chưởng lực kinh người đập vào hắn, toàn bộ thân thể hắn bị chèn ép đến mức linh lực bắt buộc phải bùng nổ ra xung quanh thì mới có thể chống đỡ được. Cùng lúc này, một bóng đen bất chợt phủ lên người hắn, hư ảnh nửa vầng trăng máu khổng lồ bất chợt hiện ra.
“Thiên Nguyệt Thoái Phá - Bán Nguyệt”.
Rầm!
Một cước hạ xuống ngay thẳng đầu của Lộ Nhân Trung, hai mắt hắn lộ ra nét kinh hãi hiếm có, toàn bộ thân ảnh rơi khỏi phi kiếm rồi lao thẳng xuống mặt đất bên dưới, theo đó, một chưởng kinh thiên trước đó cũng hạ xuống đánh hắn vào bên trong lòng đất, khói bụi bay khắp nơi.
Khương Hy thu chiêu lại rồi dùng Súc Địa Thành Thốn lướt ra xa, ẩn bên dưới ống tay áo, một đạo máu tươi bất chợt hiển lộ ra, sắc mặt hắn có chút hơi tái nhợt, Sắc Dục Khí trong thể nội nhanh chóng thôi động lên để thiêu đốt đi lượng kiếm khí vừa nhập thể kia.
Hắn không khỏi cảm khái thực lực của Lộ Nhân Trung, rất mạnh, kinh nghiệm chiến đấu không thiên về luận bàn mà lại là chém giết. Kiếm khí của đối phương dù đã thu liễm đi không ít nhưng sát khí vẫn còn mạnh mẽ lắm, trong nhất thời đúng là có thể làm khó hắn thật. Nhưng hắn biết, đối phương cũng chẳng nhẹ nhàng gì đâu.
Tứ Hải Trấn Thiên Chưởng có thể nói là một trong những môn chưởng pháp cường đại nhất tại Cửu Tiêu Tông. Trong tầng cấp chiến kỹ Kim Đan cảnh trong tu chân giới, vị trí của nó cũng phải nằm trong mười lăm hạng đầu. Khương Hy đã bước vào Kim Đan cảnh, chiến kỹ bậc Trúc Cơ gần như chẳng giúp ích được hắn nữa nên phải sớm chuyển tu thôi.
Nhìn vào thần thông Hạo Hãn Toái Thần Chỉ của hắn là hiểu, mặc dù cảm ngộ về thủy chi ý cảnh của hắn đã đạt đến tầng cấp rất sâu nhưng uy lực của thần thông cũng không thể tăng cao được nữa. Lộ Nhân Trung đón đỡ thần thông của hắn chỉ bằng một chiêu bình thường thôi là đủ hiểu rồi.
Chỉ có điều, chuyện này đã được hắn dự tính từ lúc trước khi tu hành, từ lâu, hắn đã tính trước đường đi cơ bản của mình. Xem như vô tình đạt được truyền thừa Thiên Nguyệt thì hắn vẫn sẽ theo dự tính ban đầu mà tu luyện thôi. Bản thân hắn mẫn cảm nhất là với Thủy linh khí nên hầu hết chiến kỹ hắn tự chọn cho mình đều liên quan đến hệ thủy.
Từ Lưu Thủy Quyền Pháp, Hãn Hải Điệp Gia cho đến Tứ Hải Trấn Thiên Chưởng, tất cả đều đã nằm trong dự tính của hắn.
Tứ Hải Trấn Thiên Chưởng sở hữu uy lực rất mạnh, bằng cách mượn lực lượng tiềm ẩn của thủy linh khí trong không gian rồi oanh sát về phía đối phương. Một chưởng đánh ra của nó gần như không có một quỹ tích cố định, mà là nhiều quỹ tích khác nhau tề tụ về một điểm. Cho nên, một chưởng của nó đánh ra gần như không có cách nào đối chưởng cứng rắn được.
Bên cạnh đó, bản thân nó từ lúc được sáng tạo ra đã có thể xưng là chiến kỹ Kim Đan cảnh cao giai, trải qua sự chỉnh lý cho phù hợp với bản thân thì uy lực của Tứ Hải Trấn Thiên Chưởng vẫn giữ nguyên nhưng điểm đáng sợ là giờ đây, nó có thể đạt đến độ khinh linh và biến hóa vượt trội hơn trước.
Khương Hy có thể dễ dàng chuyển hướng chiêu thức đánh rơi Lộ Nhân Trung phần nhiều cũng là nhờ vào điểm cải tiến này.
Hắn điều động pháp lực của bản thân lên để tiêu trừ đi số kiếm ý kia, đồng thời cũng dõi mắt nhìn về phía hố sâu trước mặt. Linh nhãn cũng phát huy ra năng lực của nó, trong chốc lát đã tìm ra thân ảnh của Lộ Nhân Trung rồi.
Lộ Nhân Trung tế phi kiếm bay thẳng ra bên ngoài, đầu tóc rối loạn, trên trán còn chảy ra một đám máu tươi phủ đỏ hết cả mặt, bộ kiếm bào trên người cũng rách tả tơi cùng dính bụi đất trông khá thảm hại. Nói thật thì với bộ dạng này, sát khí của hắn đột nhiên tăng mạnh đến khó tin. Khương Hy sẽ không vì bộ dạng này mà đi cười nhạo hắn.
Đối phương tức giận rồi.
“Thiên Nguyệt Tông!”, Lộ Nhân Trung ngưng trọng lại rồi gằn ra từng chữ một.
Khương Hy không điếc, hắn nghe rất rõ, đổi lại bình thường, có lẽ hắn sẽ có hơi chút nghiêm túc để đối đãi nhưng có lẽ vì dạo gần đây nhiều người nhận ra quá nên giờ hắn cũng chẳng muốn phản ứng nữa.
Dù sao thì người không rõ nội tình cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi sau lưng hắn là cả một ‘tông môn’. Còn người hiểu rõ nội tình như Quan Nhân Các, Thần Cơ lão nhân thì lại càng không dám hành động sơ suất, bởi bọn họ biết, chủ mạch của Thiên Nguyệt Tông có tầng cấp Động Thiên cảnh.
Nói không ngoa thì tại tu chân giới, chỉ cần sở hữu chiến lực bậc Động Thiên cảnh là đã đủ sức đi ngang thiên hạ rồi. Các đại lão sẽ cân nhắc thật kỹ mới hành động, trong khoảng thời gian đó, hắn đủ sức để trưởng thành.
. . .
Khương Hy bảo trì bình tĩnh của mình rồi cười đáp:
“Lộ đạo hữu biết rõ thật đấy”.
Lộ Nhân Trung vận linh lực lên tẩy đi hết số máu cùng đầu tóc rối xù kia, duy chỉ có kiếm bào thì tạm thời không làm gì được, không phải bộ y phục nào trên đời cũng có thể như Hồng Nguyệt Y, muốn hồi phục thì hồi phục.
“Thông tin của Quan Nhân Các không sai, đặc trưng của Thiên Nguyệt Tông quả thực là mặt trăng, mỗi chiêu mỗi thức đều gọi ra hư ảnh của mặt trăng. Trước đó cô nương đã từng thi triển qua mấy chiêu nhưng ta không nhận ra, bây giờ thì đã hiểu rồi. Khương Vô Nhai . . . là gì của cô nương?”, Lộ Nhân Trung hỏi.
Nghe vậy, Khương Hy liền híp mắt lại nhìn hắn một chút, hắn không nhận ra Thiên Nguyệt Cửu Trảm vì thiên hạ còn chưa có mấy người biết được hắn có thể tu luyện được nó. Nhưng Thiên Nguyệt Thoái Phá thì khác, bây giờ ai nhìn thấy nó cũng đều cho đó là chiến kỹ độc môn của Thiên Nguyệt Tông, mặc dù nó đúng là vậy thât.
Bất quá điểm khiến Khương Hy cảm thấy đáng để lợi dụng v5Lvl ở đây là Lộ Nhân Trung không hoài nghi hắn là Khương Vô Nhai. Nếu nghĩ kỹ một chút thì có thể nhận ra rằng, cách đây mười lăm năm, Thiên Nguyệt Thoái Phá của hắn chỉ mới gọi ra hư ảnh mặt trăng bình thường thôi chứ không đỏ rực như bây giờ. Mặt khác, m Dương Quả phi thường hiếm có, không phải muốn có là có được, và không phải nam nhân nào cũng nguyện ý biến thành nữ nhân.
Đáng tiếc, Khương Hy lại rơi vào trong tình trạng thiểu số, đánh rơi hết mọi toan tính của các đại lão.
Hắn suy nghĩ nhanh một hồi rồi mỉm cười đáp lại:
“Chúng ta là đồng môn, có điều, đạo hữu đặc biệt quan tâm đến sư đệ của ta hơi nhiều rồi thì phải”.
Lộ Nhân Trung không biến sắc, hắn bình tĩnh nói:
“Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, toàn thiên hạ đều quan tâm, không chỉ riêng mình ta”.
Sư đệ sao?
Nhất mạch của Thiên Nguyệt Tông muốn xuất thế rồi?
“Chuyện này có chút rơi rắc rối đây”, Lộ Nhân Trung thầm nghĩ ở trong lòng. Ngay từ lúc nhận ra Thiên Nguyệt Thoái Phá, hắn đã có cảm giác không ổn rồi.
Hắn biết Thiên Nguyệt Tông cường đại, một tông môn ẩn thế có thể ẩn đi hẳn tai mắt của nhiều đại thế lực như vậy tự nhiên có thủ đoạn rất đáng sợ. Nhất là khi chính lão tổ Lộ Khiếu Thiên cũng khá kiêng kỵ khi nhắc đến thế lực này. Cá nhân hắn không quá rõ nội tình nhưng đại khái cũng ước lượng được thực lực của Thiên Nguyệt Tông.
Thấp nhất cũng không thua kém Lộ gia hắn.
Thực lực như vậy tại tu chân giới cũng xem như xếp vào mấy hạng đầu trong các thế lực nhất lưu rồi, nội tình có lẽ cũng so được với tam đại cổ tộc của Thư Viện.
Ở phía đối diện, Khương Hy không quá hiểu rõ nội tình lắm, hắn chỉ nắm được đại khái dựa vào biểu hiện của Lộ Nhân Trung thôi. Nhờ vào Thiên Nguyệt Thượng Linh cùng linh nhãn, hắn có thể nhìn ra được nhiều thứ hơn, tỷ như chuyện trong lòng đối phương đang có suy tính khá hệ trọng về chuyện thân phận của hắn chẳng hạn.
Đối với hắn, chuyện này là chuyện tốt, Lộ Nhân Trung càng nghĩ đến thân phận của hắn thì trong đầu nhất định sẽ tự não bổ ra một câu chuyện cực kỳ xa rời thực tế mà bản thân không cách nào nhận ra được.
Hắn mỉm cười nói:
“Đáng tiếc là sư đệ đang bế quan tu luyện, đạo hữu muốn gặp xem chừng phải đợi ít nhất mấy chục năm”.
Lời vừa ra, mí mắt của Lộ Nhân trung có chút hơi động.
Bế quan mấy chục năm?
Đây không phải nói lúc xuất quan chắc chắn đã là Kim Đan cảnh rồi sao?
Trong thời đại tu sĩ Nguyên Anh cảnh không được phép xuất thủ với tầng cấp dưới mình thì Kim Đan cảnh gần như đã là một cảnh giới an toàn. Chưa kể thân mang lực lượng đỉnh tiêm của Tam Đại Mạch thì chiến lực tuyệt đối kinh thiên, Hóa Nguyên cảnh có thể diệt trừ nhưng điều kiện đối phương phải dưới trung kỳ cảnh. Nếu một ngày Khương Vô Nhai xuất quan, tu vi đạt đến Kim Đan cảnh hậu kỳ thì mọi chuyện xem như khó.
Càng đen đủi hơn, chỉ cần đối phương thành công đột phá Nguyên Anh cảnh, vậy thì đại thế đã thành, cả thiên hạ này lại sinh ra một tầng cấp cường đại như Phu Tử. Cán cân quyền lực của Đại Lục nhất định sẽ phát sinh vấn đề.
Trong đầu Lộ Nhân Trung bây giờ là một loạt suy tính đến các hướng phát triển của Khương Hy cũng như sự xuất hiện của Thiên Nguyệt tông. Càng nghĩ, sắc mặt hắn càng ngưng trọng lại, đến mức Khương Hy ở phía đối diện muốn nhịn cười cũng cảm thấy khó khăn.
Cảm giác người khác đang chơi đùa trong lòng bàn tay mình quả thực rất kỳ diệu, nội tâm không cách nào có thể bình tĩnh dễ dàng được, thậm chí, hắn cảm thấy về sau càng phải phát huy điểm mạnh này ra. Đương nhiên, hắn có tính toán thì cũng chỉ tính toán mấy tu sĩ dưới Nguyên Anh cảnh thôi. Tầng cấp Nguyên Anh cảnh vốn được thiên địa bảo hộ, hắn muốn tính cũng tính không được.
Lộ Nhân Trung tự não bổ có chút hơi lâu, Khương Hy nhẩm một hồi cũng cảm thấy mình tiêu tốn thời gian hơi nhiều rồi nên lên tiếng tiếp:
“Lộ đạo hữu, về trận luận bàn của chúng ta, hi vọng đạo hữu không nên để tâm tư đi xa đến như vậy”.
Lộ Nhân Trung khụ khụ vài tiếng có hơi chút xấu hổ, hắn mỉm cười đáp:
“Đã để cho Hồng cô nương phải chê cười. Ta đại khái cũng hiểu được thực lực của cô nương rồi. Bây giờ nếu đánh lâu hơn thì kết quả cũng không thể phân định ra được, chi bằng chúng ta dừng tay tại lúc này thì thế nào?”.
Ngụ ý của câu này đại khá là đang bảo Khương Hy sở hữu thực lực ngang ngửa với hắn, chiêu số dùng để luận bàn cũng chẳng còn nhiều nữa, nếu đánh tiếp thì kiểu gì cũng phải dùng đến chiêu số chuyên dùng để hạ sát đối phương.
Bọn hắn chỉ đang luận bàn thôi, cũng không phải muốn sống mái một trận. Mặc dù trước đó Lộ Nhân Trung muốn dạy cho Khương Hy biết thế nào mới là thực lực của Lộ gia nhưng càng đánh thì hắn càng cảm thấy xấu hổ.
Đối phương chỉ mới là Kim Đan cảnh sơ kỳ mà đã có thể luận bàn ngang tay với hắn rồi. Đánh nữa chỉ còn nước tự rước thêm nhục nhã thôi. Hắn không phải dạng người tự bêu xấu chính mình như vậy nên mới cần chủ động lên tiếng trước.
Tuy rằng hắn rất tự tin vào ‘sát kiếm’ của chính mình nhưng ý định vẫn như cũ, không thể trở mặt thành thù ngay tại chỗ được. Bên cạnh đó, bọn hắn đánh nhau cũng kha khá thời gian rồi, một chưởng kinh người của Khương Hy trước đó quá kinh động, nhất định sẽ dẫn đến sự chú ý của Quan Nhân Các. Song phương cũng nên rời đi sớm thôi.
Khương Hy không cảm thấy quá ngạc nhiên với đề nghị của Lộ Nhân Trung bởi chính hắn cũng gần hết chiêu thức luận bàn rồi. Thiên Nguyệt Cửu Trảm một khi bước qua Tứ Nguyệt thì chính là sát chiêu, chém một chiêu thôi cũng đủ khiến Lộ Nhân Trung trọng thương.
Chỉ có điều, hắn vẫn còn rất tiếc nuối, thực lực của hắn vẫn chưa được kiểm chứng xong, nhiều lắm cũng chỉ mới ước lượng đôi chút thôi.
Hắn suy ngẫm một hồi, mi tâm có chút hơi nhíu lại, trong đầu đang cân nhắc một số chuyện. Một lúc sau, hắn thở dài đáp lại:
“Đáng tiếc, không thể trông thấy phong thái của Sát Kiếm, nếu đạo hữu đã không muốn chiến nữa, vậy thì ta cũng đành chấp nhận vậy”.
Lộ Nhân Trung: “. . .”
Chỉ là đề nghị đình chiến thôi mà, sao ngươi nói như thể ta là kẻ trốn chạy vậy?
Mệt mỏi!
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ