Khương Hy khẽ mỉm cười, cuối cùng thì cá cũng cắn câu. Mặc dù hắn không chọn Lộ gia nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn phủ nhận năng lực tổng thể của đại tộc này. Lộ Thiên Hành không yếu, Lộ Khiếu Thiên lại càng kinh khủng, đây là chưa kể đến những tu sĩ tầng cấp Hóa Nguyên cảnh và Kim Đan cảnh khác ở trong tộc. Xét đơn thể, Kiếm Minh chân nhân có thể ép chết bất cứ người nào nhưng xét tổng thể, Lộ gia vẫn có cái gì đó có thể khiến người khác choáng ngợp và kính sợ.
Hắn đứng về phía Kiếm Minh nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn sẽ trở thành kẻ thù đối địch của Lộ gia. Thực lực của hắn bây giờ còn không đủ để bảo vệ mình thì hơi đâu đi tìm thêm kẻ thù, cho nên nếu tránh được thì hắn sẽ tận lực tránh. Mục đích chính của hắn cho lần khiêu khích này cũng chẳng sâu xa lắm đâu, hắn chủ yếu là muốn kiểm tra xem thực lực hiện nay của mình tới đâu thôi.
Lộ Nhân Trung vừa vặn lại là một đối thủ thích hợp, mà hắn lại còn là kiếm tu thuần túy nên bản tính chắc chắn sẽ không khôn khéo cùng cáo già như những cao thủ đồng cấp được. Đương nhiên, một vài kiếm tu vẫn có thể là ngoại lệ, tựa như Kiếm Thánh. Nhưng sự thật đã chứng minh, Lộ Nhân Trung chẳng phải Kiếm Thánh, hắn vẫn dễ dàng bị kích động như thường.
Khương Hy từ tốn đứng dậy, khí thế dần dần tăng cao, hắn mỉm cười đáp:
“Nếu Lộ đạo hữu đã có thời gian, vậy thì ta không từ chối”.
Vừa dứt lời, khí tức Kim Đan cảnh của song phương liền bùng nổ ra bên ngoài, không ngờ lại là một chín một mười. Vạn vật xung quanh rung chuyển lên như thể đang run sợ, mặt suối chuyển động dập dờn không ngừng, không khí co ép đến cực điểm.
Lộ Nhân Trung ngưng trọng lại nhìn lấy Khương Hy, dựa vào khí tức, hắn đã chắn chắn xác định, đối phương là Kim Đan cảnh sơ kỳ, chiến lực chưa biết thế nào nhưng khí thế đã không hề thua kém hắn. Đây tuyệt đối là một đối thủ thành thạo thực chiến, không phải loại chỉ chuyên bế quan tu hành.
Về phía Khương Hy, hắn cũng khá bất ngờ với khí thế của Lộ Nhân Trung, đừng nhìn khí thế song phương ngang ngang nhau mà phán định thực lực, hắn biết, đối phương còn chưa bùng nổ sát khí của mình ra. Kiếm tu đáng sợ nhất không chỉ nằm ở mỗi khí thế, sát khí của bọn họ mới đáng sợ, tay cầm kiếm chém càng nhiều người thì độ thuần thục kiếm kỹ của kiếm tu lại càng cao, thực lực lại càng đáng sợ.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Khương Hy đã cảm nhận được sát khí kinh người của đối phương, cho nên hắn sẽ không khinh thị, biết đâu lát nữa luận bàn, đối phương lại âm thầm chém hắn một kiếm thì không biết đi đâu mà cáo trạng.
Mặt khác, khí thế của Lộ Nhân Trung được hình thành dựa trên Lục Kiếp Kim Lôi cùng với tu vi Kim Đan cảnh hậu kỳ của mình, chỉ riêng với khí thế này, hắn tuyệt đối là cường giả nhất lưu cùng thế hệ. Trong khi đó, khí thế của Khương Hy được bồi đắp dựa trên Cửu Kiếp Hồng Lôi cùng Thập Kiếp Thần Quang, khí vận gia thân của hắn cũng nhiều cực kỳ nên mới có thể chèo chống cho hắn để đối đầu với đối phương.
Khí thế của hai người bọn hắn xung thiên, uy áp tỏa ra mỗi lúc một đáng sợ, đến khi khí thế đạt đến đỉnh cao, không gian xung quanh đột nhiên rơi vào một khoảng không tĩnh lặng. Thân hình hai người bọn hắn biến mất.
Theo đó, từng tiếng sát na vang vọng khắp vùng không gian, có khi là đâu đó sâu trong rừng, có khi lại vọng xuống từ trời cao, có khi lại bùng nổ dưới mặt hồ. Tiếng va chạm kim loại càng lúc càng nhiều, đến mức dẫn động không khí xung quanh trở thành vũ khí rồi đối chiến nhau đến bạo liệt.
Oanh!
Một vệt kiếm quang chém đến, hồng quang hiện thế va chạm vào rồi bùng nổ ra cương phong, cả hai người bọn hắn văng ra phía sau. Khương Hy mượn thế của Đạp Vân Bộ cùng phù văn đạp không đứng giữa trời, Lộ Nhân Trung không làm được như thế, hai chân hắn đạp vào phi kiếm để phi hành, hai mắt hờ hững nhìn về phía trước, ống tay áo đã rách một đoạn dài.
Khương Hy mỉm cười không nói, lần giao tranh đầu tiên, hắn chiếm thế thượng phong nhưng cùng lúc đó, hắn cũng ăn không ít khổ. Kiếm đạo của Lộ Nhân Trung không tồi, xem như dựa vào một đồng tri thức về công pháp và chiến kỹ trong đầu hắn thì cũng không kịp phản ứng lại chiêu số của đối phương.
“Hồng cô nương, tiếp chiêu”.
Lộ Nhân Trung bỗng dưng lên tiếng, thanh trường kiếm trên tay huy động, kiếm ý dạt dào như biển cả bùng phát ra đại hồng thủy chèn ép về phía hắn, rừng cây phía bên dưới trong nháy mắt bị chém thành gỗ vụn, lá cây bay đầy trời.
Đối diện với tình huống này, Khương Hy không vội, cũng không cần bội, Dục Vọng Chủy của hắn khẽ xoay ngược lại, sau lưng xuất hiện hư ảnh của hai mặt trăng máu, Hồn Đan sâu trong não hải khẽ phát động ra một luồng linh thức cường đại bao phủ vào bên lưỡi đao của Dục Vọng Chủy.
“Thiên Nguyệt Cửu Trảm - Nhị Nguyệt Tiêu Hồn”.
Một trảm hồng quang chém ra, uy lực như muốn bài sơn đảo hải, cơn đại hồng thủy kiếm ý của Lộ Nhân Trung ngay lập tức chuyển hướng vòng ra hai bên để tránh. Nào ngờ, trảm quang bộc phát uy lực chém thẳng vào bên trong hư không, mục tiêu không phải ‘đại hồng thủy’, cũng không phải Lộ Nhân Trung nhưng lại khiến hắn giật nảy mình.
Rầm!
Hư không bùng nổ, phong bạo tỏa ra khắp nơi, theo đó, đại hồng thủy kiếm ý của Lộ Nhân Trung đột nhiên bị tán loạn vào bên trong không trung rồi biến mất không còn chút vết tích.
Lộ Nhân Trung ngưng mắt lại nhìn về phía Khương Hy, trong lòng âm trầm đi không ít.
“Luyện hồn nhất mạch”, hắn gằn từng chữ một ở trong cổ họng, đồng thời, tay cầm kiếm cũng chặt hơn không chỉ một lần.
Ở phía đối diện, Khương Hy mượn Đạp Vân Bộ hạ thân xuống một trong những ngọn cây cao còn sống sót dưới sau đợt tấn công của Lộ Nhân Trung, sắc mặt tiếu dung, thần thái tự tin không gì sánh bằng. Chiến lực của kiếm tu cường hoành thật đấy nhưng không đồng nghĩa kiếm tu là vô địch. Vạn vật trong thiên địa đều công bình, không tồn tại một sự vật nào gọi là tuyệt đối.
Kiếm tu có thể khắc chết nhiều thủ đoạn trong thiên hạ nhưng cùng lúc đó, nó cũng bị một loại thủ đoạn khác khắc chế lại. Không sai, là thủ đoạn của luyện hồn nhất mạch.
Trong thiên địa này, ý cảnh là một thứ gì đó rất mơ hồ, p2e2u khó nói thành lời, chỉ có thể cảm nhận nhưng với điều kiện là cường độ linh hồn bắt buộc phải đủ mạnh mẽ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chứng minh tại sao tạo nghệ nhất đạo của một người rất thâm sâu nhưng cả đời lại khó ngộ ra được ý cảnh. Đó là vì cường độ linh hồn không đủ mạnh để tiếp nhận lấy một phần bản nguyên của thiên địa.
Khương Hy là thiên sinh linh thức, bản thân kiêm tu hai loại tinh thần công pháp hiếm có trong thiên hạ, lại còn là đệ nhất Hồn Đan trong vạn năm trở lại đây. Cường độ linh hồn của hắn không cần phải bàn cãi nữa, tuyệt đối là đệ nhất cùng thế hệ, thậm chí thế hệ trước cũng không so nổi hắn.
Mặt khác, thủ đoạn của hắn cũng đủ thông thiên, kết hợp Thiên Nguyệt Cửu Trảm cùng với Hồn Đan, sáng tạo ra Cửu Trảm Tiêu Hồn, dư sức chém đứt đi mối liên kết của Lộ Nhân Trung với kiếm ý trong thiên địa. Dĩ nhiên, việc này không thể nào làm liên tục được, dù sao hao tổn linh thức cũng không phải ít nhưng cũng đủ để dọa Lộ Nhân Trung rồi.
. . .
Khương Hy thôi động linh thức, thủy chi ý cảnh nổi lên tạo thành một cơn sóng lớn bao bọc lấy khuôn viên mười dặm xung quanh, vô luận hồ nước hay con suối đều không thoát khỏi cảm ứng cùng điều khiển của hắn. Thủy linh khí cấp tốc tề tụ về lại đầu ngón tay của hắn rồi bắn thẳng về phía trước.
“Thần Thông - Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.
Lộ Nhân Trung híp mắt lại, kiếm ý thôi động dung nhập vào bên trong trường kiếm, hắn mạnh mẽ đâm về trước một kiếm cực kỳ đơn giản nhưng lại không hề đơn giản một chút nào, ngược lại còn đáng sợ một cách kinh người, sát cơ nội liễm không phát.
Oanh!
Kiếm chiêu và nhất chỉ va chạm nhau, cương phong tỏa ra tứ phía, Lộ Nhân Trung huy kiếm, cương phong đột ngột chuyển động theo ý hắn rồi tạo thành một cơn lốc ùa quét về phía Khương Hy.
Phong chi ý cảnh.
Khương Hy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến những năm này hắn gặp nhiều người lĩnh ngộ phong chi ý cảnh đến như vậy. Xem chừng ban nãy Lộ Nhân Trung cố tình xuất kiếm chiêu chứ không xuất thần thông, mục đích có vẻ như để lợi dụng dư lực của hai chiêu này thành toàn cho một chiêu này.
“Kinh nghiệm cũng không ít đâu”, hắn mỉm cười nói.
Dục Vọng Chủy vung lên, hư ảnh ba mặt trăng máu đồng loạt xuất hiện, khí thế của hắn lại cao thêm một tầng.
“Thiên Nguyệt Cửu Trảm - Tam Nguyệt”.
Một chém đơn thuần vung đến, không mang theo hiệu ứng Tiêu Hồn như trước nữa, tiêu hao quá lớn, nếu không phải cần thiết lắm thì hắn không hơi đâu đi dùng.
Cơn lốc bị chém nát, dư lực còn lại của trảm quang nhanh chóng tụ hội lại một điểm rồi chém thẳng về phía Lộ Nhân Trung. Tâm hắn không loạn, trường kiếm nhẹ nhàng chỉ thẳng vào một chém đó, hồng quang liền vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Hắn ngự kiếm giữa trời cao, hai mắt quan sát Khương Hy một hồi rồi gật đầu nói:
“Xem ra một chiêu trước đó của cô nương cũng không duy trì được quá lâu”.
“Gặp nguy không loạn, Lộ đạo hữu không làm mất mặt Sát Kiếm nhất mạch”, Khương Hy bình tĩnh đáp lại.
“Kim Đan cảnh sơ kỳ có thể ngạnh chiến với ta lâu như vậy thì trên đời này cũng chỉ có mỗi cô nương thôi. Cho nên tiếp theo đây, ta đành phải đánh toàn lực, cô nương cẩn thận”.
Vừa dứt lời, cả người hắn đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang rồi lao về phía trước, tốc độ nhanh đến mức gần như là tức thời. Khương Hy có chút hơi giật mình, loại tốc độ này đã sớm vượt qua Kim Đan cảnh hậu kỳ rồi.
Hắn lập tức thôi động Đại Địa Thủ Hộ lên bảo vệ lấy cơ thể, một chân lùi lại ra sau, vận dụng Súc Địa Thành Thốn để tránh né.
“Đã chậm”.
Lộ Nhân Trung quát lên một tiếng, mũi kiếm sát na đâm thẳng vào người hắn, Dục Vọng Chủy vừa kịp nâng lên cản lại, ánh pha lê trên lưỡi đao lóe lên một đoạn, cả người hắn lùi ra sau một đoạn dài, mũi kiếm vẫn luôn đâm thẳng vào người hắn, kiếm ý tỏa ra xung quanh nhiều cực độ, cường độ mạnh mẽ hơn Lăng Vân không biết bao nhiêu lần.
Hồng Nguyệt Y bắt đầu xuất hiện mấy vết rách do kiếm ý, để lộ ra làn da trắng ngần của Khương Hy. Hắn không hoảng, ngược lại còn mỉm cười đầy ý vị, hai mắt hắn bây giờ đã không còn là tròng đen nữa mà đã chuyển về lại linh nhãn hoàng kim như cũ. Trên người như có như không tỏa ra một đoàn u hương dụ hoặc.
Sắc Dục Thể bộc phát năng lực của mình hướng vào bên trong thể nội của Lộ Nhân Trung. Con ngươi hắn có chút hơi co rụt lại, trường kiếm vội vàng thu về nhưng rất nhanh, hắn nhận ra trường kiếm của mình gần như bất động. Hắn híp mắt lại nhìn về lưỡi đao Dục Vọng Chủy, bên trên có hiện lên một đạo phù văn.
Định Tự Phù!
Chết tiệt, mắc mưu rồi.
U hương nhập thể hắn càng lúc càng nhiều, khí tức trong thể nội bắt đầu loạn dần, hắn vội vàng thôi động kiếm ý lên để thủ hộ. Bản thân hắn không phải như Lăng Vân, không cải tạo thể chất lên cấp độ cao được nên không nhận được hiệu ứng bị động của kiếm ý, đành phải tự thân vận động.
Bất quá u hương thật sự đáng sợ, hoàn toàn dư lực mê hoặc tâm thần một cường giả Kim Đan cảnh hậu kỳ như hắn. Hắn bắt đầu cảm thấy nguy cơ rồi.
Rầm!
Trước sự ngạc nhiên của Khương Hy, hắn đột nhiên xuất một chưởng đánh thẳng vào ngực, khóe miệng trào ra một đạo máu tươi nhưng thay vào đó, ánh mắt đã lấy lại vẻ tinh minh, kiếm ý xung quanh lập tức bùng nổ rồi tề tụ về bàn tay vừa xuất chưởng kia. Hắn nhanh chóng xuất một chưởng về phía trước, kiếm ý hóa chưởng, xuất thần nhập hóa, kiếm minh vọng ra.
Khương Hy khẽ nhếch mép, đối thủ luyện tay này quá thật không tồi, thủy chi ý cảnh cùng lúc đã tề tụ về tay hắn xong, xem như ý tưởng lớn gặp nhau đi. Hắn cũng xuất ra một chưởng đối ứng. Trong nháy mắt, thiên địa đột nhiên ngưng lại, một tiếng động kinh thiên đột thiên vang vọng khắp bầu trời.
“Tứ Hải Trấn Thiên Chưởng”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ