Địa Ngục Lĩnh Chủ

Chương 154: Tiệc nhà ( Cầu bình luận, cầu đề cử, cầu đánh giá !!! )



Chương 154 : Tiệc nhà ( Cầu bình luận, cầu đề cử, cầu đánh giá !!! )

Những chuyện này khong làm hắn xoắn xuýt quá lâu, hắn lại lần nữa quay lại trong phòng của mình làm việc . Đến giờ phút này, james cũng đã hiểu được vì sao đế vương hầu tước trong lịch sử lại cô độc như vậy . Bọn họ đều xưng mình là “ cô gia, quả nhân “ chính là người có nhà mà như không nhà .

Hắn hiện giờ sở hữu cả một lãnh địa rộng lớn, tương lai phát triển vô hạn, nhưng đến cuối thì một người ăn cùng cũng khó tìm như vậy .

Trước đây, trong trí nhớ lúc ở địa cầu, hắn luôn cho rằng những kẻ lãnh đạo kia thực sự là quá mức ra vẻ, ăn cơm cũng không thể ngồi chung với người khác, chọn phòng riêng, chòi nghỉ riêng, thậm chí là bao phòng gì đó . Lãng phí lại không có hiệu quả thiết thực .

Giờ thân trong cảnh người ta, hắn sâu sắc hiểu được đạo lí “ ở trên cao, sao có thể không rét vì lạnh “ . Người xung quanh tất nhiên sẽ có một loại sợ hãi vô hình với ngươi . Họ tuy tin tưởng ngươi hết sức, nhưng cũng không hoàn toàn hiểu ngươi muốn gì, cần có loại thái độ gì để ứng xử với những mong muốn đó . Dần dà sẽ nảy sinh sự kính sợ với ngươi, kính nhường sẽ dẫn đến xa lánh .

Cái danh từ “ thần linh trên mặt đất “ này cũng không phải tự nhiên mà có !

Cũng như vừa rồi vậy, nếu là trước đây, hắn có thể rất dễ dàng ngồi vào trong bất kì bàn ăn nào, nói chuyện với những người hầu gái, hộ vệ đó, nhưng chỉ sau một trận chiến thôi, uy vọng của hắn lên cao, nhưng cùng với đó hắn cũng không còn là lãnh chủ ôn hòa, nhân từ trong trí nhớ của mọi người được nữa .

James có chút cô đơn mà lắc đầu, lựa chọn tiếp tục làm việc để xua đi mấy suy nghĩ tiêu cực này !



Làm việc không ngày giờ, lúc hắn ngẩng đầu lên đã thấy gần hết ngày rồi, kim đồng hồ trên chiếc đồng hồ cơ nhật đã sắp điểm báo hiệu 6 giờ chiều . Thế là lại một ngày sắp trôi qua rồi !

Cốc cốc cốc !

Lúc này, cửa phòng luôn đóng kín bỗng vang lên tiếng gõ từ bên ngoài, James dứt ra khỏi dòng suy nghĩ về công việc đưa mắt lên nhìn xem ai .

Người mà James muốn tìm buổi trưa – Lyn, lúc này đẩy cửa bước vào

“ Ngài … còn đang làm việc sao ? “ Lyn cất giọng nói mềm mại hỏi

“ Xong hết rồi ! “ James lập tức đóng đống giấy tờ lại “ Đang định đi tìm ngươi ăn tối “

“ như vậy thật sự đúng dịp quá, mời ngài mau đi theo ta ! “ Trong mắt Lyn ánh lên niềm vui, lập tức cầm tay James kéo ra ngoài .

Mãi đến khi hai người đã đi đến dưới sân của lâu đài, James mới có thể hỏi mấy câu

“ Đây rốt cuộc là đi đâu vậy ? “

“ Ngài cứ đi theo rồi sẽ biết thôi “ Lyn nói nhẹ nhưng trong giọng nói chính là không cho người ta chút cơ hội từ chối nào .

James bị lời nói này thuyết phục, cũng đành để mặc cho bản thân bị đưa đi .



Hai người cùng nhau đi về phía hậu viên của lâu đài, chỗ này chính là phòng thí nghiệm của James, mấy hôm nay hắn không có thời gian đến đây, nhưng Messer đã nói chuẩn bị dời đi nơi khác, cho nên mấy ngày nay vẫn đang bỏ không

Nhưng khi hắn đến, chứng kiến những gì trong tầm mắt mình, James đã triệt để bất ngờ .

Vốn dĩ chính là sân thí nghiệm trống không, mấp mô sỏi đá, lỗ chỗ những hố do thí nghiệm thuốc nổ tạo ra, bây giờ được san phẳng thành một mặt sân rộng . Chính giữa sân đã được kê sẵn từng thanh gỗ lớn được mài nhẵn một đầu làm ghế ngồi kê thành bốn dãy sát liền nhau

Ở trung tâm của khoảng sân là một bếp lửa lớn đang cháy bập bùng .

“ Đại nhân, mau đến bên này ! “ Lucas đang nướng thịt, ngẩng đầu lên nhìn thấy James liền hét lớn .

Lúc này, ở đây có thể nói là tập hợp đầy đủ những ngươi trẻ tuổi thân cận với James ở Sư Tâm Lĩnh . Từ Messer, Guiler, Dante, Katz, Art … đều có mặt đầy đủ, cặp an hem Bo và Nari cũng không chịu vắng mặt . Gần 20 người tụ tập lại một chỗ cũng có thể xem như một lần yến tiệc nhỏ rồi .

Nhưng khác với yến tiệc trên quảng trường lúc sáng, hiện giờ bọn hắn tổ chức chính là tiệc lửa trại . Thức ăn chính chắc chắn là thịt ma thú nướng . Thịt được Lyn sơ chế hoàng tất, để cả xương đi xiên vào que chĩa sắt, rắc thêm gia vị đặc chế của James bốc lên hương thơm nức mũi, khiến mọi người bỗng chốc bụng đều vang lên tiếng kêu rồn rột

“ Đại nhân, mau mau vào ngồi sưởi ấm một chút “ Ashley b·ị t·hương mới lành, còn đang được bọc trong lớp áo dày sụ lên tiếng .

Ngồi vào bên đống lửa, không khí ấm áp đúng như dự đoán tràn đến xua tan đi cái lạnh lẽo của mùa đông . Mọi người không vì sự xuất hiện của James mà cảm thấy gò bó, trái lại lôi kéo hắn trò truyện trên trời dưới đất, nhất là Lucas, tên này có thể nói là hết sức thân cận, muốn nghe James kể chuyện xưa

“ Mọi người sao lại biết làm tiệc thịt nướng vậy “ James hỏi

Phải biết loại ăn uống ngoài trời này không hề xuất hiện ở tay gấu công quốc, chí ít là James ở vương đô dù là đi dự tiệc của quý tộc hay tụ tập đám hồ bằng cẩu hửu của mình cũng chưa bao giờ có ai đề xuất kiểu ăn hiện đại như vậy .

“ Là Lyn thấy mấy ngày nay, ngài luôn vùi mình làm việc, lại từng nghe ngài nhắc đến mùa đông thèm ăn thịt nướng ngoài trời . Cho nên mấy hôm nay cứ rảnh là lại đến đây tự minh sắp xếp mọi thứ “ Art tủm tỉm cười “ Còn không cho nói với ngài, muốn đến để ngài có một bất ngờ “

“ Ngươi có lòng “ James đột nhiên không biết nói gì, chỉ cảm động quay sang nói nhẹ một câu .

Lyn đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi . Mọi người xung quanh cũng không quá mức để ý đến trạng thái kì lạ của hai người tiếp tục nói chuyện vui đùa với nhau

Fel lúc này cao hứng, biểu diễn cho mọi người xem đao pháp tuyệt diệu . Cả một miếng sường lớn được nướng thơm lừng, vừa tung lên không trung đã bị cô vung đao cắt chém ngang dọc . Lưỡi đao như từng tia sáng, lúc ẩn lúc hiện quanh miếng thịt . Khi thịt rơi lại xuống vỉ đĩa, lúc này đã hoàn toàn không còn dính chút xương sườn nào .

Khỏi phải nói Bo và Nari nhìn thấy cảnh này có bao nhiêu hâm mộ, hai đứa trẻ hú hét muốn để fel làm lại lần nữa .

James lại sai mang theo rượu trắng và rượu trái cây ra uống . Rượu trắng ủ bằng lúa mì hơi có màu ngả vàng, không trong như rượu gạo, nhưng độ mạnh lại hơn hẳn rượu trái cây . Khi trước James nghĩ ra, ban đầu muốn tìm chất sát trùng, nhưng tiện tay cũng chế ra rượu .

Khà !



Mấy tên nam nhân uống rượu trắng đều bất giác nhăn mặt

Mạnh, rượu này thật sự là quá mạnh

Rượu mạnh và thịt nướng luôn là tuyệt phối với nhau, ăn cùng bạn bè luôn luôn dễ dàng làm tăng tiến tình cảm . Kể cả Dante, người không mấy khi nhiều lời cũng trở nên vui vẻ mà góp vui vào những câu chuyện trên trời dưới đất .

Tất nhiên, các cô gái trời sinh đã không thích uống rượu mạnh, bọn họ đều là tụ lại một chỗ, nhâm nhi rượu trái cây, khúc khích nói mấy chuyện thần bí gì đó . Freie hôm nay không về nhà, ngồi một bên cũng cùng góp vui .

Mọi người vui chơi có thể nói là vô cùng tận hứng, James cũng không khỏi vì thế mà uống quá chén . Khi men rượu ngà say, hắn lảo đảo đứng lên, hướng về mọi người hô :

“ Hôm nay, chẳng mấy dịp được vui như vậy . Ta ngẫu hứng ngâm một bài thơ, coi như để mọi người lắng nghe một chút, được không ? “

“ Hay ! “

“ Tuyệt quá, đại nhân biết làm thơ “



“ Sao lại đọc thơ chứ, giờ này không phải nên hát sao ? “ Lucas gãi gãi đầu

Bình thường hắn nghe đại nhân kể Thủy Hử, uống rượu xong đều là ca hát, tại sao đại nhân lại muốn ngâm thơ chứ ?

“ Ngâm thơ để cho ngươi mở mang đó, tắm mình trong biển cả văn học có ích cho cái đầu rỗng của ngươi, mau im lặng đi ! “ Guiler nhanh chóng bịt miệng Lucas lại . Dùng ánh mắt “ xin ngài cứ tiếp tục “ nhìn James

“ Bài thơ ta ngẫu hứng làm . Tên chưa kịp đặt . Đợi lát nữa nghe xong, các ngươi cùng nghĩ một cái tên, được chứ ? “ James nháy đôi mắt đã hơi phiếm hồng vi men rượu “ Ai nghĩ ra cái tên hay nhất, ta sẽ có trọng thưởng nha ! “

“ dạ được ! “

“ Ta muốn lấy được phần thưởng “

“ không… phần phần thưởng của… của ta “

Bo và Nari vừa nghe đến có thưởng, lại kéo theo Freie cùng nhau châu đầu lại muốn giành lấy . Bọn họ ba đứa nhỏ, biết bản thân không thể thông minh bằng người lớn, nên tập hợp với nhau, muốn dùng ba cái đầu nhỏ thắng được

“ Tốt rồi, nghe kĩ nhé “



Hôm nay ai còn nhớ



Về một ánh sao xa

Mây đưa dòng sông cũ

Nghiêng bóng dáng trăng tà “

Bài thơ rất ngắn, cũng không phải quá có vần điệu gì . Chỉ là trong lúc mơ màng, James chợt nhớ về ngôi nhà cũ của mình trong trí nhớ ở địa cầu mà làm ra . Ở đó, thân phận giáo sư của hắn đã sống gần 30 năm . Mãi đến khi cha mẹ không còn, hắn mới độc thân tiến vào nơi phố phương nhộn nhịp để làm một tên nghiên cứu viên lịch sử .

Ngẫm lại, cũng đúng là từ kiếp trước mất rồi !

James hắng giọng, hắn tự thấy bản thân không hiểu sao có chút xuống tinh thần, liền cố gượng nặn ra một nụ cười, quay mặt hướng về đám người đang suy tư mà nói

“ bêu xấu một chút, thế nào ! Đặt thử cho ta một cái tên đi “

Mọi người nghe được lời thơ của James thì thấy lạ lùng vô cùng . Loại thơ này kể cả người tự cho là đọc trăm quyển sách như Guiler cũng chưa thấy qua bao giờ . Vần luật không đúng lắm, nhưng ý thơ còn có thể miễn cưỡng biểu đạt ra được .

Nói là thơ hay, thơ tốt thì chắc chắn không thể nào . Chỉ miễn cưỡng hơn mức văn vần chút thôi, còn muốn đặt tên, bài “ thơ “ này để tài không rõ ràng, bảo bọn hắn làm sao đặt ?

Người lớn chưa có đầu mối gì, ba tên nhóc đã nhanh nhau muốn đến trước

“ Đại nhân, đặt tên là : ngắm trăng, được không ? “

James đối với bọn nhỏ sờ sờ đầu, cười cười không nói gì, mắt vẫn nhìn vào những người lớn kia

“ Đặt tên là ánh sáng “ Art lên tiếng

“ Đặt là ngắm cảnh đi “ Ashley cũng cười cười nói

“ Sao lại là ngắm cảnh chứ ? “ Dante ngồi kế bên, người đã ngà say, tay cầm cốc rượu cứ ngả nghiêng hỏi

“ Thì lời thơ của đại nhân toàn là cảnh mà …. “

“ ngươi thực là nông cạn quá đi …. “

Mặc kệ hai con bồ câu đang mổ yêu nhau, James vẫn chỉ cười đưa tay kéo Nari nhỏ nhất vào lòng, mặc cho nàng dãy dụa . Tai vẫn lắng nghe từng cái tên mà mọi người nói ra .

“ hay đặt tên là : quê hương được không ? “

Bất ngờ, một giọng nói dịu dàng vang lên, làm James không khỏi nghiêng đầu nhìn sang .

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.