Địa Ngục Lĩnh Chủ

Chương 153: Người lạ đến cực tây cảnh ( cầu bình luận, cầu đánh giá, cầu đề cử !!!! )



Chương 153 : Người lạ đến cực tây cảnh ( cầu bình luận, cầu đánh giá, cầu đề cử !!!! )

Đại lễ kéo dài cả buổi sáng, sau phần trao huy chương James đã sai người nấu sẵn gian hàng mời cả lãnh địa ăn xả láng một bữa, xem như tưởng thưởng cho mọi người vượt qua khó khăn trước mắt . Trước đó hắn đã thông qua phần đánh giá tuần của hệ thống đổi một gói tình báo cấp 7, biết được rằng trong mùa đông này sẽ không còn con quái thú cấp cao nào t·ấn c·ông đến lãnh địa này nữa . tảng đá lo sợ trong hắn cũng tạm được để xuống .

Nhưng lần này cũng coi như gặp họa được phúc, chính nhờ buổi đại lễ vừa rồi kích động lòng dân của sư tâm lĩnh, ban thưởng cho hắn đặc biệt nhiều . Có thể tạm so sánh với lần trước hệ thống đền bù cho hắn chỉ ít hơn một chút mà thôi .

Một gói tài nguyên 7 sao và một gói tình báo 7 sao ! Không có gói đặc thù tài nguyên !

Nói đến chuyện gói tài nguyên đặc thù này, James vừa yêu vừa hận, yêu nó vì quá đáng giá, hận nó vì không có được lại rất bứt rứt . Nhưng dù sao dân tâm được 7 sao cũng đã là rất cao rồi . Hắn cũng muốn cẩn thận lợi dụng gói tài nguyên lần này, thăng cấp một số lĩnh vực của lãnh địa mình trước đã .

“ Đại nhân, bài phát biểu vừa rồi của ngài thật sự là quá hay ! “ Guiler tháp tùng hắn về phòng không ngừng khen ngợi “ làm thần ngồi nghe mà vô cùng xúc động, đến mức nhiệt huyết cũng dân trào “

“ Dĩ nhiên, ngươi còn không xem là ai nói . Đại nhân nhà chúng ta tất nhiên là ăn nói hơn người, đa mưu túc trí “ Lucas b·ị t·hương nặng một hồi nhưng cũng đã phần nào bình phục, lại như thường lệ làm nhiệm vụ cận thân bảo hộ cho James

“ Ta cũng không phải khen ngươi, cần ngươi chen miệng vào sao ? “ Guiler tự nhận mình văn nhã, thuộc tầng lớp trí thức, đối với kẻ mình u thịt bắp tư duy đơn giản như Lucas hết sức xem nhẹ, không ngại là ở trước mặt James cũng dám buông lời kèn cựa

“ Ta cũng đâu nói mình thông minh, ta nói với đại nhân thì ngươi không cần khen mấy lời thừa thãi như thế “ Lucas không chút nào yếu thế đối lại “ Ngươi nói đại nhân làm hay, làm tốt chẳng khác nào khen vàng quý giá, khen chim hót hay cả đâu “

James có chút khựng lại, hơi bất ngờ khi nghe Lucas hôm nay vậy mà có thể đáp lời trôi chảy với Guiler như vậy . Trước mặt Baron hắn một câu cũng không dám cãi, nhưng với người khiến Baron cũng có đôi phần cảnh giác là Guiler lại có thể khiến đối phương cứng họng như bây giờ

Xem như là một vật khắc một vật đi !

James nghe thấy hai người có xung đột nhưng không đi can dự vào, kệ hai tên này chí chóe một chút rồi cũng sẽ tự biết điểm dừng thôi, ai thì hắn có thể không rõ, chứ với kẻ tay không tấc sắt, không có chút vũ lực nào như Guiler tuyệt đối không dám làm căng với Lucas, vì dù sao đến cuối cùng người thiệt tuyệt đối là hắn .

Đều nói văn nhân không dây với hàng thịt chính là đạo lí này !



Ngồi lại vào ghế, james lại sắp sửa tài liệu để phê duyệt, không ngờ lại gặp lại một người đã có mấy ngày không thấy mặt mũi đâu là Adam . Hôm nay đối phương không đến tham dự đại lễ mà nhận nhiệm vụ đốc thúc người xây dựng nghĩa trang liệt sĩ .

“ Đại nhân ! Thần có chuyện cần báo cáo “ Adam một bộ mặt hớt hải chạy đến

“ Chuyện gì làm ngươi kinh hoàng như vậy, bình tĩnh nói ta nghe xem “ James không ngẩng mặt lên khỏi trang giấy “ Lại có ma thú q·uấy n·hiễu sao ?”

Mấy ngày nay, nhưng tin tức lo lắng kiểu này cũng đã có mấy lần truyền đến tai hắn rồi, hết Bahn rồi đến Thomas, đến hiện tại là Adam . Trước đó James còn có thể lo lắng không biết có đợt t·ấn c·ông thứ hai nào không . Nhưng hiện giờ tình báo đã khẳng định không có, james ngược lại là xem nhẹ chuyện này đi nhiều

“ Dạ lần này không phải, binh lính đóng ở trên tường thành phát hiện có một đoàn người lạ gần cả trăm người trong hôm nay đã lén lút đi vào trong vô tận sâm lâm .” Adam cẩn thận nói “ Binh lính của chúng ta không nhìn được toàn bộ người đến, chỉ thấy bọn họ đi vòng qua đường bìa rừng, men theo đường nhỏ đi vào “

“ Đi vào trong rừng sao ? “ James đối với chuyện này hơi hiếu kì “ Người của ta xác thực không lầm sao ? “

“ Dạ xác thực ! “ Adam kể lại “ hắn nói lúc đó đang đi tuần thì đột nhiên đau bụng, đang ngồi trong bụi cây giải quyết thì gặp đám người này đi qua, hắn thậm chí còn đi theo phía sau đến mấy dặm đường mới dám về báo cáo lại “

James ngẩng đầu lên, cau mày lại . Giữa mùa đông tháng giá, không ở nhà ôm vợ ngủ, chạy đến trong rừng làm gì kia chứ . Thời đại này cũng sẽ không tồn tại đoàn du ngoạn gì đó, vào rừng mùa đông là chuyện rất nguy hiểm, ma thú dù không t·ấn c·ông lãnh địa, nhưng trong rừng vẫn tuyệt đối là gia viên của chúng nó . Ngộ nhập vào bên trong, khả năng bị t·ấn c·ông gần như là chắc chắn .

Vậy đám người, nhân số không nhỏ này vào rừng làm gì chứ ?

“ Chẳng lẽ là lưu dân sao ? Không có chỗ đi nên vào rừng kiếm cơ hội sống xót qua mùa đông ? “ Lucas đứng một bên cho ý kiến “

“ Tên đần nhà ngươi không nghe đến sao, bọn hắn rõ ràng là đi thành nhóm, hơn nữa còn là cố tình đi đường nhỏ, muốn vòng qua lãnh địa của chúng ta mà đi . Lưu dân thông thường đều sẽ muốn đến thử thời vận, đến xin vào ở trong lãnh địa . “ Guiler vốn đang khó chịu với Lucas, chộp ngay cơ hội phản kích “ Bọn hắn biết đường nhỏ, lại thẳng hướng vào rừng như vậy chắc chắn không phải lưu dân . Có thể là đạo tặc “

James nhướng mày nhìn về phía Guiler, chờ hắn nói tiếp .



“ Bọn họ muốn nhân cơ hội vào c·ướp đoạt cự kình trấn của chúng ta, nên mới muốn vào rừng lập chỗ nghỉ chân và từ từ thám thính, trong vô tận sâm lâm dù thường có ma thú, nhưng thú vật bình thường vẫn là vô tận, đúng lúc có thể làm lương thực tại chỗ cho bọn hắn “

James nghe đến đây chưa kịp nói gì thì Lucas đã bật cười ha hả, cả người nghiêng ngả như sắp ngã mà vỗ bùm bụp vào vai của Guiler mà đắc chí

“ ngươi nói ta đần, ta thấy ngươi cũng không thông minh được hơn bao nhiêu đâu “

“ Tên võ biền nhà ngươi nói cái gì chứ “ Guiler có chút nổi khùng lên

“ Đến đứa trẻ con còn biết nhìn kia mà . Ở cự kình trấn có một bức tường lớn như thế, cách xa cả vài cây số cũng còn nhìn được . Bọn người kia nhân số nhiều lắm cũng chỉ 200 người, muốn vượt thành t·ấn c·ông chẳng phải là nằm mơ hay sao ? “ Lucas nói “ Hơn nữa bọn hắn nếu là đi vòng theo đường nhỏ, me theo bìa rừng đến đây con chẳng bằng đánh thẳng vào chủ trấn từ hướng bờ sông đi vào, như vậy vừa dễ dàng, lại bất ngờ hơn nhiều “

Lucas vừa mới nói, Guiler đã biết suy đoán của mình cũng chẳng khác gì đối phương, nhưng ngặt nỗi bản thân lại chủ động chế nhạo người ta là đồ đần, cuối cùng để tự mình lai bị bẫy ngược lại . Hắn xấu hổ đến độ mặt như đít khỉ, lắp bắp không nói nên lời .

Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười mà !

James lắc lắc đầu, ra hiệu cho bọn hắn yên tĩnh, chuyện mộ đôi quân lạ đến chỗ này thường không phải báo hiệu chuyện gì tốt đẹp, lãnh địa lại vừa vặn trải qua một trận đại chiến, tổn thất nặng nề, chiều nay lại còn phải trả quân về cho Wohl, thành ra binh lực càng thêm thiếu thốn hơn nữa .

“ Chuyện này có chút kì lạ . Mọi người cần phải tập chung chú ý một chút “

“ Adam, ngươi đi đem tình hình này, nói với Dante, để cho hắn tăng cường phòng thủ các nơi trong lãnh địa . Còn đám người kia …. “ James có chút ngập ngừng “ Nếu bọn họ không ảnh hưởng đến chúng ta, thì cứ mặc kệ đi “

James lại tiếp tục lần nữa lựa chọn việc không liên quan đến mình tạm thời không chú ý đến . E rằng trước mắt, đây chính là cách tốt nhất để giải quyết sự việc như thế này . Nói cách khác, chính là có lòng mà không đủ sức .





Theo đúng kế hoạch, chiều hôm đó Ruben thu thập q·uân đ·ội tiến hành trở về, trước khi đi James còn đem theo rất nhiều thứ xem như quà thưởng cho hắn . Cùng với đó là mang về cho Wohl . Trước khi đi, James còn đi đến tận cửa lâu đài để tiễn bọn hắn

“ Chuyện ở lãnh địa của ngươi, ta cũng đã phần nào hiểu được . Ngươi về nói với Wohl, mọi việc cần cẩn thận hành sự . Lúc này là buổi r·ối l·oạn sắp đến, không thể trước tiên làm loạn lãnh địa của mình . Bất kì cải cách nào cũng cần nền tảng của kinh tế, bảo với hắn cố gắng phát triển những gì trước đó ta và hắn đã bàn với nhau . Đợi mùa xuân đến, sẽ có cơ hội thay đổi “

“ Thần đã rõ, khi trở về, nhất định đem lời này nhất nhất thuật lại “ Ruben lắng tai, đem những lời này ghi tạc lại trong đầu . Một trận chiến này qua đi, hình ảnh James trong lòng hắn đã nghiễm nhiên trở thành công quốc hùng chủ, đủ để hắn hoàn toàn tin phục . Sau đó liền dẫn quân đi về lãnh địa của mình .

Sáng hôm sau, James cũng đồng thời tiễn luôn Baron lên đường đi vương đô, hắn dặn dò quản gia của mình những việc cần làm . Đồng thời cũng nhắc nhở không được quên phương pháp tu luyện hắn đưa cho .

“ Đại nhân yên tâm, thần nhất định nhớ kĩ “ Baron cúi đầu “ Việc tu luyện thần đã có nhập môn, đoán chừng chỉ cần đến vương đô sẽ đột phá cấp 1 . Không cần lo lắng cho thần “

James đối với lời này thì gật đầu hài lòng . Từ đầu hắn đã biết, thiên phú của Baron chắc chắn không thua kém bất kì thuộc hạ nào của hắn, dù là Lucas hay Dante cũng chưa chắc đã hơn gì . Việc lên cấp chắc chắn là dễ dàng không nói chơi .

Nhìn bóng dáng đoàn xe của baron dần đi khuất, tâm trạng của James cũng có chút đi xuống . Ai bảo hắn từ ngày xuyên không đến thế giới này đến nay, đã luôn có Baron ở cạnh chứ . Người này đối với hắn hết lòng chăm sóc, vừa là đầy tớ, vừa như cha con . Mối quan hệ có thể nói là hết sức thân thiết . Lúc này không có hắn ở bên, thực còn có chút không quen .

Nhưng rất nhanh, James cũng quay lại trong lâu đài . Công việc sau mấy ngày hắn tăng cường làm thêm, đến nay cũng đã không còn chất đống lên nữa . Phê chuẩn nốt cấp phép khai hoang và phương án quy hoạch lãnh địa Messer trình lên cũng xem như đã xong việc của cả ngày hôm nay rồi .

Nhưng dù nói như thế, James ngẩng đầu lên cũng đã gần đến giờ cơm trưa rồi . Hắn nhanh chóng đi về phía căn phòng ăn lớn trong lâu đài, lúc này đã tụ đầy người làm .

Vốn dĩ James đều ăn ở trong văn phòng, thuận tiện làm việc, hơn nữa cũng riêng tư hơn . Nhưng mấy ngày nay, Lyn thường xuyên cùng với mấy chị em đi ăn ở nhà ăn lớn . Hại hắn ăn một mình cũng thấy quá sức buồn chán .

Nhìn thấy James bước vào, mọi người không khỏi phải đứng dậy chào hắn . Là người hiện đại, james cũng hiểu cảm giác đang ăn cơm mà lãnh đạo bước vào là loại trải nghiệm nào, nên ngay khi thấy bên trong không có Lyn ở đó, hắn liền ra hiệu cho mọi người không cần chào, còn mình thì nhanh chân đi ngược trở lại .

“ Ngươi có thấy tiểu thư Lyn đâu không ? “ Trên đường đi, hắn tiện đường quay sang hỏi một tên cận vệ đứng trực .

“ Khởi bẩm đại nhân, các vị tiểu thư có lẽ hiện giờ đã đi ra ngoài rồi ạ “ vệ binh đúng sự thật nói ra .

Ra ngoài rồi sao ? Từ bao giờ mà Lyn và mọi người lại có thể thân thiết đến mức độ đi ra ngoài cùng nhau vào giờ ăn trưa như vậy chứ ?

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.