Chương 152 : Đại lễ ( Cầu bình luận, cầu đánh giá, cầu đề cử !!!! )
Gen nghe đến lời James nói thì không biết nên phản ứng ra sao . Đại nhân còn vừa muốn trị tooijc ủa bọn hắn, bây giờ lại nói muốn dùng hắn . Lời trước lời sau mâu thuẫn trùng trùng, làm Gen không biết cách nào phân biệt ý tứ trong đó .
“ Bất ngờ sao ? “ James hỏi “ không hiểu vì sao ta một mặt muốn phạt các ngươi, một mặt lại muốn dùng ngươi phải không “
“ Dạ … vâng ! “ Gen đúng sự thật nói
“ Chuyện này cũng không có gì mà mâu thuẫn cả “ James chọc chọc ngón tay “ Ta không đồng ý cách làm của các ngươi, nhưng tán thưởng tài hoa của các ngươi . Phạt ngươi vì tội, thưởng ngươi vì công . Hai chuyện này không có chút mâu thuẫn nào . Trên đời này, có một số thứ công lao vĩnh viễn cũng không thể che lấp được tội trạng, và ngược lại . “
Gen ở một bên nghe cái được cái không, nhưng hắn cũng đã lờ mờ đoán được ý định của James, bởi vậy không có tiếp tục lên tiếng, đợi James nói xong thì liền đáp ứng, đồng thời hứa hẹn bản thân sẽ nỗ lực làm việc, không phụ sự tín nhiệm của công tước .
“ Được rồi, sự việc gì cũng không nên nói đến quá mức vẹn toàn . Các ngươi cần làm việc không phải nhẹ nhàng, đều cần suy nghĩ rất nhiều mới được . Hứa trước trái lại thành qua loa “
Nói xong, James quay đầu ra cánh cửa vẫn còn đang mở để gọi binh lính
“ Ngươi đâu, lôi Gen ra ngoài, bảo với Guiler, đánh hắn 30 roi cho ta “ Dứt lời quay lại nhìn Gen “ Ngươi là đầu sỏ vụ chế tạo quân khí, công lao cũng là lớn nhất . Ta phạt ngươi nặng hơn, cũng đồng thời thưởng ngươi nhiều nhất . Cố gắng mà làm đi “
Xong rồi hắn cũng không nói thêm gì nữa, quay người rời đi khỏi phòng giam .
Chỉ một lúc sau, toàn lãnh địa đã loan truyền tin tức, công tước đại nhân xử phạt tội nhân ở tại quảng trường của lãnh địa .
Mấy người đó b·ị đ·ánh rất thê thảm . 20 roi giáng vào lưng, riêng đầu xỏ thì lãnh thêm 10 roi nữa . Phạt có thể nói là rất mạng tay, đánh đến máu thịt be bét mới ngừng lại . Tội lỗi chính là mấy người đó lén sử dụng v·ũ k·hí .
Vốn dĩ đây là tội c·hết, nhưng xét là lần đầu vi phạm, thêm nữa bọn hắn cứu được cảnh sát trưởng đại nhân và cả tây trấn khỏi con rắn cát, vậy nên mới được đặc cách không phải chịu tội c·hết .
Từ đây, một truyền mười, mười truyền trăm . Ai nấy cũng đều nói với nhau rằng tuyệt đối không được tư dùng v·ũ k·hí của q·uân đ·ội, không được tùy tiện cầm đồ không phải của mình, nếu không chẳng may là đồ quân quản, như vậy chẳng khác nào một con đường c·hết .
….
Sau đó hai ngày, thông báo về đại lễ của cuồng sa lĩnh chính thức được phát ra . Mọi người khi nhận được tin tức, đều vô cùng hiếu kì, chuyện gì có thể khiến cho đại nhân nhà mình, người luôn đề xướng tiết kiệm, đơn giản mọi việc lại tổ chức đại lễ giữa mùa đông như vậy .
Phải biết ma thú t·ấn c·ông vẫn chưa kết thúc, mùa đông còn chưa qua, tổ chức lễ lớn lúc này tốn kém chắc chắn không nhỏ .
Mọi người bàn tán hai ngày, cuối cùng vẫn y nguyên chả ai chắc chắn được gì . Chỉ thấy thanh niên trai tráng đội dân vệ hai ngày này tất thảy đều lần lượt bị điều đi nhổ cỏ, đào đất ở tại ngọn đồi nhỏ nhìn ra bờ biển ở cự kình trấn . Chỗ đó không phải nói, cảnh sắc rất đẹp, ở cuồng sa lĩnh cũng là nổi tiếng số 1 số 2 .
…
Ngày đại lễ cuối cùng cũng đến, Toàn dân cuồng sa lĩnh lại tập hợp ở bên trên quảng trường trung tâm . Cũng giống lần trước, chào hỏi chúc tụng luôn luôn là phần mở đầu không thể thiếu . Dù James có đối việc này nhìn hay không nhìn, cũng không thể tùy tiện lược bỏ
“ Con dân của ta, lần t·ấn c·ông trước đây của ma thú đối với chúng ta đã tạo thành tổn thất không hề nhỏ, chắc chắn mọi người cũng đã nghe được phong thanh, lần nay ma thú t·ấn c·ông đông hơn tất cả những năm trước cộng lại “ James đứng trên bục cao nói “ Nhưng nhờ có các chiến sĩ anh dũng chiến đấu, mới đem ma thú đánh bại, giữ được yên bình cho chúng ta “
“ Lãnh địa có được ngày hôm nay, có được buổi lễ này, đều nhờ công lao chiến đấu, hi sinh quên mình của bọn họ “ Nói đoạn James giơ tay lên cao “ Bọn họ chính là các chiến binh bảo hộ sự sống, vĩnh viễn khắc ghi trong tâm hồn, trong lịch sử của mảnh đất này “
“ Ta cùng các ngươi có nhiệm vụ, chính là giữ gìn và bảo vệ nó . Tuyệt đối không để những cống hiến bằng tính mạng và sức khỏe của những anh hùng này trở nên vô ích “
Mọi người bên dưới đều bị những lời nói của James làm cho chấn động, bọn họ đều cho là hôm nay đến sẽ là buổi lễ để ca ngợi thần minh, ca ngợi lãnh chúa lãnh đạo có công bảo vệ lãnh địa . Không ngờ từ đầu đến cuối, James một câu một chữ cũng không hề nói về mình, đều dành để ca ngợi các chiến sĩ hi sinh .
Bọn họ cũng biết được, james không hề giống với các lãnh chúa khác . Nghe tin ma thú t·ấn c·ông liền cuống cuồng chuẩn bị tư trang chạy trốn lánh nạn, bỏ lại bọn họ tự lo thân . Trước đây mấy vị lãnh chúa đều có người làm như vậy, dù cuối cùng chạy chẳng được bao xa, nhưng xác thực bọn họ đã vứt bỏ lãnh địa mà tự mình chạy trốn .
Còn James ? Hắn không những ở lại, còn thường xuyên đi thị sát động viên bọn hắn yên tâm làm việc như thường . Khi khắp nơi phòng thủ, vẫn có thể thấy được hình ảnh xe ngựa của công tước đại nhân tất tả ngược xuôi đi các nơi điều tiết lương thực vật tư . Sở dân chính cũng vẫn làm việc như thường lệ . Đây đối với bọn hắn quả đúng là chưa bao giờ thấy được .
Mọi người im lặng lắng nghe James nói, trong đầu cũng dần dần mường tượng ra đến cảnh chiến đấu oanh liệt của đám người trên thành chống lại ma thú, bọn họ không s·ợ c·hết, tay giơ cao kiếm dài, từng kiếm chém ra là lấy mạng ma thú, đồng thời cũng có người đem mạng của mình dâng ra .
Những ai còn đứng được ở đây lúc này, chính nhờ sinh mạng của những chiến sĩ kia đổi lấy .
Con người có khi chính là như vậy, bình thường đều cho rằng mạng sống của bản thân hoặc bất cứ của ai khác đều vô cùng rẻ mạt, nếu là ngày trước cho bọn hắn nói, chuyện vứt bỏ tiền tuyến chạy loạn có lẽ sẽ là chắc chắn . Nhưng những người kia ở lại, không những thế còn liều mạng mình để bảo vệ người đứng phía sau là bọn hắn .
Chuyện này khiến bọn hắn cảm thấy, mảnh đất dưới chân, căn nhà trong phố, từng người xung quanh thoáng chốc lại như có sự liên kết khó nói thành lời với bản thân mình .
“ Chính để cho công tích của bọn hắn bất hủ, không bao giờ phai mờ trong tâm trí chúng ta và trong lịch sử oai hùng của mảnh đất này, ta có ba quyết định “ james nói lớn, âm thanh được phóng to bởi khuếch âm thạch rền vang bốn phía của không gian tĩnh mịch không một tiếng người
“ Thứ nhất, ta ra sắc lệnh về chính sách hậu đãi cho gia đình của người chiến đấu đã hi sinh trên chiến trường, không chỉ cho trận chiến lần này, mà cho mọi cuộc chiến đấu sau này, đều được dán lại trên bảng thông báo của từng phân cục sở dân chính . Các ngươi là cư dân, cần có trách nhiệm giá·m s·át sở dân chính làm việc, phát hiện bọn hắn lạm quyền làm trái lệnh ta, cần lập tức thông báo cho lâu đài công tước . “ Nói rồi, hắn chỉ về phía xa xa một cái chuông lớn đã sớm được dựng lên trên quảng trường . “ nếu có ai phát hiện ra, lập tức kéo chuông này . Ta điều tra đúng vậy, tất nghiêm trị không tha một ai “
Cư dân nghe thấy vậy đều hít vào một hơi khí lạnh . Hình phạt của mấy ngày trước vẫn còn in hằn trong tâm trí bọn họ . Mấy người b·ị đ·ánh kia có thể dùng thảm không nỡ nhìn để mà hình dung, đó còn là dưới điều kiện đại nhân đã khai ân khoan hồng cho bọn hắn rồi, nếu là nghiêm trị ….
Thật sự không dám nghĩ đến nữa
Nhìn thấy người xem bên dưới vô thức gật đầu, nuốt nước bọt, James biết tác dụng trấn áp đã được hình thành, liền tiếp tục không ngừng nghỉ .
“ Thứ hai, ta xây dựng nghĩa trang liệt sĩ ở ngọn đồi bên cạnh bờ biển của cự kình trấn . Hằng tháng, hằng năm đều sẽ tiến hành kỉ niệm, mong rằng linh hồn chiến sĩ được mãi mãi làm bạn với non xanh nước biếc, thụ người kính ngưỡng . Mà các ngươi, mỗi khi đến nơi đó tưởng nhớ, đều mở rộng lòng mình, mang theo chí khí rộng lớn như biển mà kiên cường sống tiếp, cố gắng kế tục ý chí của người đi trước . “
“ Cuối cùng, từ ngày hôm nay, cuồng sa lĩnh chính thức đổi tên, nơi này từ nay không chỉ còn có cát trắng bay đầy trời, cát vàng phủ kín đất, mà là mảnh đất của anh hùng tụ họp . Bởi thế cho nên, từ nay, nơi này chính thức đổi tên thành : Sư Tâm Lĩnh . Nguyện cho con dân của ta, tim như sư tử, chặt phá chông gai, đi về phía trước . “
Lời này vừa dứt, phía dưới như bừng tỉnh từ cơn mê, dân chúng ai nấy nghe được đều kích động reo hò, không khí trầm buồn t·ang t·hương nhanh chóng thay bằng chí khí sục sôi .
“ Sư Tâm Lĩnh muôn năm ! “
“ Từ nay chúng ta là con dân của Sư Tâm Lĩnh ! “
“ Vinh quang cho sư tâm lĩnh “
Mọi đau thương phút trước như biến thành hoan hỉ, ai nấy đều vui mừng hô vang những lời chúc tụng . Kể cả người mới đến, kể cả kẻ ở lâu . Lúc này bọn họ đều quên đi tên họ của bản thân mình, quên đi nơi mình sinh ra, chỉ còn nhớ lại đúng một chuyện :
Bọn họ là con dân của Sư tâm lĩnh !
“ Sau đây, sẽ là phần trao huy chương danh dự chiến công mặt trời sắt cho thân quyến người đã hi sinh “ James đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi sau đó từ tốn nói “ Mời sở trưởng, sở quốc phòng lên trao tặng “
Dứt lời, james lùi lại phía sau để Dante bước lên . Hắn lúc này mặc một bộ lễ phục được chuẩn bị cẩn thận, áo giáp kim loại sáng loáng, thể hiện rõ thân phận kĩ sĩ trưởng nhà Napolis, sở trưởng sở quốc phòng của sư tâm lĩnh tiến lên
“ Sau đây, ta sẽ đọc tên của các chiến sĩ đã hi sinh, người nhà của ai được đọc đến tên … xin mời tiến lên để cư dân toàn lãnh địa thể hiện lòng biết ơn . “
Nói rồi từng cái tên được đọc lên . Có người là mẹ tiến lên nhận, có người là vợ bước đến, lại có lúc là một bé trai hoặc bé gái . Cũng có khi không có người xuất hiện, báo hiệu cho một linh hồn cô đơn đã mãi mãi nằm xuống mà không được ai biết đến .
Nhìn đến cảnh này, không ai là không tiếc thương, một số tiếng nức nở đã xen lẫn trong đám người, nhưng đại đa số cư dân vẫn kiên cường giương đôi mắt đỏ hoe nhìn lên sân khấu mãi cho đến khi hơn 200 cái tên được đọc xong, huân chương được đeo lên cho gia quyến .
Trong lòng mọi người ai nấy đều nặng trĩu, cũng có bi thương, cũng có tự hào, và xen lẫn cả hi vọng vào tương lai .