Vũ Trụ Chi Khuyết

Chương 80: Hoành tráng



Chương 80: Hoành tráng

Tên đại ca hoảng sợ nhìn cây sắt đã bị biến dạng, sau đó lại kinh dị nhìn cánh tay không hề hấn gì của tên "thủ phạm" trước mặt.

Mặc dù vừa rồi hắn chỉ hù dọa một chút, chủ yếu là dụ cho con nhỏ này hoảng sợ đưa tay lên, sau đó mới định đánh vào bụng cho nó ngất đi. Nhưng dù là hù dọa, lực đạo trước khi đến cũng không hề yếu, vậy mà…

Phải biết muốn làm cong cây sắt này, cấp Tẩy Tủy hầu như là không thể làm được mà không bị c·hấn t·hương, chỉ có Cường Hóa mới có năng lực như thế. Nhưng công pháp mới xuất hiện bao lâu a, việc linh khí hấp thu trực tiếp được cũng mới có hơn một tuần nay mà thôi. Nghe nói người tu luyện nhanh nhất cũng chỉ mới đạt Tẩy Tủy tầng sáu mà thôi, muốn đi tới giai đoạn Cường Hóa theo dự tính còn cần phải ít nhất hai tuần nữa.

" Mày là… aaa." Hắn vừa định mở miệng quát hỏi thì đột nhiên thấy mình bay lên không trung, sau đó là một cảm giác đau đớn mới bắt đầu truyền tới, hắn ngã xuống ngất đi.

" Mày….aaa!"

Đùng!

Đùng!

Đùng!…

Một vài tên cũng tính kêu nhưng chưa kịp nói tiếng thứ hai thì tất cả liền đi theo đo đất với tên tên đại ca.

Yên lặng bao trùm!

Minh Yên cảm thấy tay mình vẫn chưa b·ị đ·ánh trúng, sau đó lại nghe có tiếng la hét xung quanh liền giật mình mở mắt.

Chỉ thấy đập vào mắt nàng bây giờ là một bóng lưng quen thuộc. Một bóng lưng mà người sở hữu chúng chính là người mà nàng nghĩ đến đầu tiên khi nãy, cũng là… "người nhà" của nàng.

Nhật Lâm xử lý xong đám giang hồ, liền quay đầu lại nhìn Minh Yên cười nói:

" Coi bộ buổi đi chơi hôm nay có vẻ hơi lớn à nha, ngay cả… ậy!"

Hắn chưa nói hết, liền thấy cô gái trước mặt nhào vào lòng khóc to lên. Nhật Lâm thấy vậy cũng không né, mỉm cười đưa một tay vòng qua ôm nhẹ, một tay đưa lên xoa lấy đầu nàng.

" Không sao, có anh ở đây rồi!"

Đám bạn Minh Yên lúc này cũng đã hoàng hồn, nhận ra người đến cứu là anh của bạn mình liền thở phào một hơi.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhật Lâm kiểm tra thì phát hiện là Như Yên gọi tới.

" Hẳn là nàng cũng nghi ngờ!" Nhật Lâm bắt máy.

5 phút sau, tiếng xe cảnh sát vang lên. Hắn cùng mọi người làm vài thủ tục cần thiết, sau đó liền dẫn Minh Yên về nhà.

…...

Một giờ sau, trên sân thượng.



Nhật Lâm nằm trên ghế bố, mỉm cười đưa tay cầm lấy lon nước Như Yên đưa:

" Cảm ơn!"

" Không! Là Yên phải cảm ơn Lâm mới đúng. Cám ơn!" Như Yên lắc đầu, nhìn hắn nghiêm nghị.

Nhật Lâm nghe vậy cũng không làm bộ, nhún vai:

" Được rồi, chuyện đã xong! Minh Yên ngủ rồi hả?"

" Ừm, mệt quá nên ngủ rồi."

" Vậy cũng tốt, ngủ xong sẽ khá hơn."

Như Yên đi tới, thả người nằm xuống ghế bố bên cạnh.

Ghế bố trên này có ba cái, là cho ba người khi rảnh rỗi hay có dịp gì đó lên đây mở ra ngắm trời sao. Chính là Minh Yên mua lấy.

Trải qua một lát yên lặng, Nhật Lâm lên tiếng:

" Yên cũng không cần quá khắt khe với con bé. Để nàng vui vẻ một chút thì có sao đâu."

Như Yên quay qua nhìn hắn, nàng cũng không trách Nhật Lâm xen vào chuyện của hai chị em nàng. Tính của hắn nàng có hiểu đôi chút, nếu không xảy ra chuyện đêm nay, có lẽ nàng cũng không bao giờ nghe được lời nói này.

Ánh mắt thoáng qua một chút đượm buồn, Như Yên đáp:

" Nhiều lúc nhìn nó buồn tủi, Yên cũng thấy mình thật không nên như vậy. Nhưng mà…"

Ngừng lại vài giây, nàng nói tiếp, giọng nói lúc này pha thêm một chút… khổ sở:

" Nhưng mà nếu không như vậy, chỉ sợ nó… "

Âm thanh dừng lại, nàng đã không muốn nói tiếp.

Nhật Lâm cũng không hỏi tới, nằm đấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Như Yên cũng im lặng nằm ngửa mặt lên trời, tâm trí nàng có vẻ đã không còn ở đây.

Một lúc sau, tiếng hắn lại vang lên:

" Sắp tới bỏ chút thời gian, dẫn con bé đi chơi đi."

"..."

Do dự một chút, Nhật Lâm nói thêm:



" Lâm đi nữa!"

Như Yên kinh ngạc nhìn hắn. Nàng định mở miệng từ chối nhưng lúc này Nhật Lâm đã đứng dậy, chuẩn bị bước xuống lầu.

Khi bóng hắn vừa khuất sau cầu thang, âm thanh lại vang lên:

" Sáng đi chiều về!"

" …"

Như Yên ngây ngốc nhìn về nơi thân ảnh Nhật Lâm vừa biến mất, rồi bỗng nhiên, nàng nở một nụ cười thật tươi.

…...

" Đăng nhập!"

Nhật Lâm xuất hiện tại Thị Trấn. Nơi đây hiện tại đã đầy ấp người, tiếng nói chuyện vang lên khắp nơi.

Hôm nay là ngày khởi hành đi Thành Thị, nên mọi người đang tụ tập chờ đợi khởi hành. Hiển nhiên nếu đã tụ tập thì sẽ không thiếu những âm thanh chào mời buôn bán.

" Alo alo, cần mua Ma tinh, Thần tinh, Mệnh tinh, Hồn tinh các loại. Giá cả có thể thương lượng. Tiền thật tiền game đều được."

" Chủ tịch của tập đoàn xxx tuyên bố thu mua Ma tinh các thứ. Nếu số lượng đủ lớn, hứa hẹn một vị trí cao cấp trong tập đoàn."

" Công ty yyy tuyển nhân tài, chỉ cần là Linh Thể, mỹ nữ trong công ty tùy ý bạn lựa."

" Khuynh thành cấp bậc mỹ nhân tuyên bố chọn chồng, v.v… "

" Minh tinh…"

Vừa đứng một bên vừa nghe các loại âm thanh, Nhật Lâm cũng cảm thấy vui vẻ lây. Bản thân hắn không phải là người ưa làm náo động, nhưng lại thích nhìn cảnh vật nhộn nhịp tràn đấy sức sống như vầy.

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên cạnh:

" Hì, Lâm đại hiệp, anh chọn mỹ nữ như mây hay khuynh thành cấp bậc, hoặc là minh tinh nổi tiếng nha?"

Nhật Lâm quay sang nhìn người vừa lên tiếng, đưa mắt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, lại cố ý dừng lâu một chút tại vài vị trí quan trọng, tia qua tia lại cười không nói.

Thanh Hà bị hắn nhìn đến đỏ mặt, hai tay che lại, sẵng giọng:

" Dê xồm, nhìn gì a! Em bây giờ cũng đâu có bằng mấy cô ngoài kia?"

Trước mặt người ngoài, Thanh Hà vẫn là lấy khuôn mặt bình thường lúc đầu ở Tân Thủ Thôn.



" Hì, anh đâu phải là người thích nhìn bề ngoài. Anh nhìn bên trong nha… khục khục."

Nhận ra lời nói mình hơi mờ ám, Nhật Lâm vội vàng ngậm miệng. Thanh Hà nghe vậy mặt càng đỏ như táo chín, xấu hổ quay đi:

" Hứ, quả nhiên đợt đánh con sói kia em không có nói sai, lần đó anh là cố ý…"

Đang quay mặt phụng phịu, Thanh Hà đột nhiên phát hiện bàn tay mình bị nắm lấy, liền thuận thế quay lại đưa người dựa sát vào Nhật Lâm. Nơi đây là công cộng, nàng cũng chỉ dám làm đến như vậy.

Hai người đùa giỡn một lúc thì bỗng nhiên…

" Tùuuuuu…"

" Tùuuuuu…"

Một loạt các tiếng còi hú vang lên khắp bầu trời. Mọi người nghe thấy đều đồng thời ngước lên nhìn. Tức thì, một cảnh tượng mà cả đời này họ chưa bao giờ gặp được dù là trên phim ảnh liền xuất hiện trước mắt.

" Trời, có ai nhéo ta một cái không!!!"

" Không, ta không muốn bỏ qua khoảng khắc này."

" Khốn kh·iếp, tại sao giờ này còn không được quay phim, khốn kh·iếp!"

" Đời này không uổng, đời này sống không uổng a."

" Àiii, cứ nghĩ là đi xe ngựa, ai ngờ Chân Thực Ma Huyễn chơi lớn thế này a."

Nhật Lâm và Thanh Hà nhìn lên không trung, trong lòng cũng cực kỳ rung động. Chỉ thấy lúc này, xa xa trên bầu trời xuất hiện hàng loạt chiếc thuyền, mỗi chiếc to như một tòa nhà cao ốc, sắp xếp theo hình cánh cung đang từ từ bay tới, không, phải nói là "trôi" tới mới đúng. Đây mới là từ ngữ miêu tả chính xác nhất.

Những chiếc phi thuyền này có bề ngoài trông giống những chiếc trong các loại phim dị giới phương tây. Thân làm từ gỗ với nhiều loại màu sắc, bên hông và đuôi có gắn các loại "động cơ" như tua bin quạt gió. Ngoài ra dọc theo chiều dài của chúng còn có những lỗ thông suốt, bên trong là những họng súng đen ngòm được khắc đầy hoa văn.

Dẫn đầu đám thuyền này là một chiếc phi thuyền màu vàng kim óng ánh. Bên trên, ngay khu vực chính giữa thuyền là ba dãy cột buồm dựng thẳng đứng, có một lá cờ màu xanh dương được treo lên ngay phía trước. Trên lá cờ có in hình kiếm và pháp trượng đan chéo vào nhau, tượng trưng cho Chiến sĩ và Pháp sư, hai loại nghề nghiệp cao quý nhất bên nhân loại, cũng là cờ Vương quốc nơi đây.

" Quá… hoành tráng, nếu vật phẩm đặc thù có thứ này, cũng phải ráng đổi một chiếc." Nhật Lâm kích động nói.

" Ừm!" Thanh Hà ánh mắt mê ly, nhìn "phi thuyền" không chớp mắt.

Ngay lúc mọi người còn đang mê mẫn nhìn đám phi thuyền, đột nhiên âm thanh của Trấn trưởng vang lên:

" Mọi người nghe đây, trong vòng 5 phút nữa, phi thuyền sẽ đáp ngay bên ngoài trấn. Ai muốn đi Thành Thị thì lên thuyền. Danh vọng cấp 3 hoặc có Linh Thể sẽ đi Thuyền màu Vàng kim, một người 1 phòng hay 2 người 1 phòng tùy ý. Cấp 2 trở xuống đi các thuyền còn lại, lên đó sẽ có người sắp xếp. Nữa tiếng nữa thuyền sẽ khởi hành tiến về Thành Thị."

Lời trấn trưởng vừa dứt, mọi người liền bắt đầu tập hợp thành từng nhóm riêng, chờ đợi phi thuyền hạ xuống.

Năm phút sau, dòng người bắt đầu đổ ra khỏi Thị Trấn.

Nhật Lâm lên tiếng:

" Mình đi thôi."

" Dạ!" Thanh Hà cuối đầu, ngoan ngoãn để hắn nắm lấy tay kéo đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.