Đứng trông theo bóng dáng thái tử Uyên Thần khuất dạng, đám binh lính nhịn không được nữa liền xì xào bàn tán với nhau.
"Các ngươi nghe thái tử nói không? Yên Hà hoàng tử là yêu quái mà ngài ấy hạ lệnh phải hộ tống hắn vào hoàng thành?!" - Ai đó nói.
"Ngươi nhỏ giọng chút, đừng để quan trên nghe thấy..." - Vài người khác vội vàng nhắc nhở nhưng giọng điệu thể hiện rõ sự khó chịu. "... Thật không hiểu nổi Thái tử đang nghĩ gì nữa."
Bọn họ người nào người nấy đều cho rằng hoàng tử Yên Hà m·ất t·ích gần mười năm trở về là cái bẫy của yêu tộc.
Một trong số đó nói ra đúng trọng tâm vấn đề. "Nghĩ mà xem, yêu tộc khát máu làm sao có thể để một đứa trẻ trở về không chút tổn hại? Trừ khi hắn là yêu hoàng của chúng!!"
Không khí lặng như tờ. Gió thổi qua cuốn theo vài chiếc lá khô rơi lả tả đầy mặt đất.
Từ xa, Yên Hà bất giác nhíu mài. Bát Tử đứng dưới gốc cây ngẩng mặt lên gọi hắn. "Điện hạ! Tên kia vậy mà đoán trúng người là yêu hoàng! Không tệ đâu nha, thông minh gần bằng ta rồi!"
Hắn chậm rãi gật đầu, lười biếng ngoáp một hơi dài rồi bắt đầu luận đạo lý nhân sinh. "Thường thì người thông minh sống không thọ đâu."
Bát Tử: "..."
Yên Hà cân nhắc một chút rồi bật dậy, tiện tay bẻ một nhánh cây non, búng xuống đầu Lâm Vạn Hoa.
Thằng nhóc đang say mê xếp mấy viên đá chỏng chơ dưới đất, nhìn chẳng khác nào một con thỏ nhỏ đang xây dựng ước mơ lớn lao của đời mình.
"A Hoa, rảnh quá hả? Tới phía trước quan sát xem bọn lính gác có lệnh bài hay ám hiệu gì không."
Lâm Vạn Hoa phủi tay, đứng bật dậy như lò xo. "Dạ sư phụ!"
"Nhớ kỹ nhé, không được bỏ sót chi tiết nào."
Lâm Vạn Hoa gật đầu cái rụp, sau đó quay sang Bát Tử dặn dò với vẻ cực kỳ nghiêm túc. "À, Bát Tử, huynh đừng có đụng vào đống đá của ta nha, nguy hiểm lắm đó."
"Ngươi tưởng ta là trẻ lên ba à?" - Bát Tử khoanh tay, bĩu môi. "Nguy hiểm? Mấy viên đá đó biết cắn người hả?"
Gã nhìn theo bóng thằng nhóc nhảy chân sáo rời đi mà thở dài thườn thượt, quay sang Yên Hà nói bóng nói gió mình thật sự không hiểu nổi tại sao hắn đường đường là Đông Hoàng Thái Nhất, vạn yêu chi vương, mà lại đi nhận một thằng nhãi nhân tộc làm đồ đệ?
"Nhìn cái dáng nó là biết không có tiền đồ rồi!" - Bát Tử phán xét chán chê, sau đó hồi tưởng lại thời niên thiếu của chính gã. "Khi ta bằng tuổi nó, ta đã một mình vật c·hết con yêu thú cao gấp ba lần ta... Còn nó thì ngồi chơi đá?! Chả được cái tích sự gì!"
Hắn lười biếng vươn vai, mắt liếc qua đống đá của đồ đệ. "Ta cho ngươi nói lại đấy."
Bát Tử hếch cằm, ngang bướng. "Nói lại một ngàn lần ta vẫn nói y là phế vật."
Tuy nhiên, khi vô tình nhìn kỹ cái "tác phẩm" của Lâm Vạn Hoa, Bát Tử lập tức méo mặt. Thằng nhóc không chỉ xếp đá linh tinh mà còn xây chúng thành hình dạng một tòa thành nhỏ, công phu đến mức có tháp canh, tường thành và một con đường lát sỏi bằng lá vàng.
Bát Tử nghẹn họng. "...Đùa à?" - Cảm thấy bị quê độ, gã ho nhẹ một tiếng, giả vờ huýt sáo rồi đưa chân đá đổ toàn bộ. "Hừ, cũng chỉ là đống đá thôi, có gì ghê gớm đâu..."
Nhưng ngay giây tiếp theo từ đống đá hàng chục con cổ trùng đủ hình dạng đủ màu sắc ùn ùn bò ra. Vừa thấy chúng Bát Tử gào lên thất thanh chạy mất dạng.
Cho đáng đời.
Một lúc lâu sau, Lâm Vạn Hoa quay lại.
"Thế nào? Dò la được gì không?" - Cả hai cất giọng.
Thằng nhóc kể lại không thấy họ dùng lệnh bài hay ám hiệu gì cả. Nhưng mà khi đổi ca, tên nào cũng lần lượt đứng trước một cái gương to tổ chảng, soi tới soi lui.
"Gương?" - Yên Hà nheo mắt.
Lâm Vạn Hoa tiếp tục thao thao bất tuyệt, dùng cả hai tay minh họa. "Gương đó to khoảng này này, có khung chạm khắc hình rồng uốn lượn, bên trên có bảy đóa hoa sen, bên dưới có họa tiết mây bay, bên góc trái có chút trầy xước chắc do ai đó lỡ tay làm rơi.. Còn có..."
"Đủ rồi! Ai mượn ngươi miêu tả kỹ thế?!" - Bát Tử cốc đầu thằng nhóc.
Nó tỏ vẻ oan ức. "Nhưng ban đầu dặn người ta không được bỏ sót chi tiết nào mà..."
Yên Hà xoa cằm, khả năng cao đó là gương chiếu yêu.
Để coi nào, cái gương treo trước cổng, muốn vào thành nhất định phải đối mặt với nó, còn trên trường thành có rất nhiều binh lính canh gác, đột kích từ trên cao nữa thì cũng rất khó, hắn không phải trúc cơ, không thể dùng chân khí phi hành.
Với lại ai biết trong thành có bố trí trận pháp hay là không.
Lâm Vạn Hoa. "Sư phụ, nếu bọn họ muốn bắt yêu, chúng ta toại nguyện họ."
Bát Tử lập tức quay sang nhìn thằng nhóc như nhìn một kẻ mất trí. "Ngươi phát điên gì thế?"
Hắn chợt hiểu ra vấn đề liền khen đồ đệ thông minh, nói đoạn lại quay sang Bát Tử, bảo y ra đánh lạc hướng họ, để bản thân thuận lợi trà trộn vào trong.
Bát Tử ngẩn ra. "Khoan, cái gì? Đánh lạc hướng? Ta á?! Rõ ràng là kế của thằng nhóc kia nghĩ ra mà!"
Lâm Vạn Hoa nghiêng đầu. "Ta là nhân tộc, nếu ta chạy loạn, bọn họ sẽ coi ta là thằng khùng. Nhưng nếu là huynh, yêu quái hàng thật giá thật ra mặt, dĩ nhiên là có tác dụng hơn."
Bát Tử quả thật chỉ muốn nện cho thằng nhóc nhân tộc một trận, gã đường đường cường giả nguyên anh, thế quái nào mà phải chạy như chó nhà có tang. Mặt mũi sau này giấu ở đâu.
Nói đoạn, Bát Tử xoay người qua đề nghị Yên Hà cho phép mình trực tiếp lao vào đồ sát toàn bộ, tiện thể dẫm nát luôn cái gương c·hết tiệt.
Hắn lập tức vỗ tay, gật gù đồng tình. "Ừ! Rồi sau đó Uyên Thần ra tiễn ngươi một đoạn."
Chỉ thấy Bát Tử hít sâu một hơi, trầm mặc ba giây, sau đó quay sang nhìn Lâm Vạn Hoa bằng con mắt hình viên đạn rồi xoắn tay áo, lấy lại chút tôn nghiêm cuối cùng bước ra khỏi chỗ nấp.
"Hừ, để bản đại gia cho bọn phàm nhân này biết thế nào là yêu uy!"
Vừa dứt lời, gã dang rộng đôi cánh, thân thể lập tức biến đổi. Bộ lông đen ánh kim óng ánh trải dài từ bờ vai đến tận đuôi, hai mắt chuyển sang đỏ máu, yêu khí bùng lên như sóng dữ.
Bát Tử đập mạnh cánh một cái!
Cuồng phong gào thét, càn quét cả cổng thành, lều trại bay tứ tung, khiên giáp của binh lính bị thổi lật ngửa.
Có kẻ lăn lông lốc, người thì bị quật thẳng vào tường. Đám thương nhân rú lên, bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Bát Tử. "Hắc hắc, một đám phàm nhân yếu nhớt mà cũng đòi canh thành, đúng là trò cười cho bản đại gia!"
Nhưng hắn chưa kịp cười thêm phát nào thì bảy luồng kiếm quang từ trên cổng thành giáng xuống, cắt ngang cuồng phong.
Bát Tử lập tức nheo mắt nhìn lên.
Một bóng người khoác áo choàng đen đứng đó, không thấy mặt mũi.
Bảy thanh tiên kiếm lơ lửng xung quanh y, kiếm khí lạnh buốt.
Người kia trầm ngâm giây lát, có chút ngạc nhiên.
"... Không phải Thương Hải Yên Hà?"
Ánh mắt dưới lớp áo choàng thoáng dao động. Mọi thứ tại sao đều không giống với tiền kiếp.
Nhưng y không bận tâm lâu. "Yêu vật, dám làm loạn ở nhân tộc? Hôm nay ngươi để mạng lại đi."
Bát Tử nheo mắt, gã áo choàng đen này khí tức quá thần bí, không thể thăm dò nổi, từ đầu đến giờ chưa từng nghe nói Thương quốc có cao thủ nào khác ngoài Thương Hải Uyên Thần.
Gã cố thăm dò linh lực của đối phương nhưng không thể cảm nhận được gì.
Người kia bỗng nhếch môi cười. "Muốn thăm dò? Nếu là ngươi, ta đã sớm tính xem nên chạy hướng nào." - Y nói thêm.
Bát Tử lập tức cảm thấy lạnh gáy. Câu này nghe không ổn tí nào. Gã chưa kịp suy nghĩ tiếp thì bị áp lực khủng kh·iếp đè xuống. Mỗi hơi thở đều trở nên nặng nề như bị một ngọn núi đè lên ngực.
Bát Tử đổ mồ hôi lạnh, cả người cứng đờ.
"Luyện... Luyện Hư cảnh??"
Mặt gã tái mét.
Luyện Hư lão tổ tông!!!
Đông Hoàng điện hạ, phen này người chơi c·hết thần rồi.