Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Chương 39



Quản gia Lưu vừa rời khỏi phòng, Dịch Dương cúi xuống nhìn bộ quần áo mới trên tay. Mặc dù nghe ông nói rằng đây là đồ được chuẩn bị bởi quản gia, nhưng trong lòng anh lại có chút nghi hoặc. Bộ quần áo này phối hợp quá hợp lý, từ kiểu dáng đến màu sắc đều mang phong cách trẻ trung, năng động mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ mặc.

Sau khi thay đồ, anh đứng trước gương và không khỏi tự ngắm nghía:

“Có thật là bác quản gia chuẩn bị bộ đồ này không nhỉ?” Anh xoay một vòng, kéo nhẹ góc áo khoác và cười nhẹ. “Trông cũng hợp với mình phết... Bộ đồ này hình như quen quen. Hồi xưa nó là trend một thời của Cảnh Nghi thì phải.”

Cảm giác vừa lạ lẫm vừa gần gũi khiến anh có chút bồi hồi. Tuy nhiên, không dám chần chừ lâu, anh lấy hết can đảm bước ra khỏi phòng. Khi vừa mở cửa, anh ngạc nhiên thấy quản gia Lưu vẫn còn đứng đó với dáng vẻ nghiêm chỉnh.

“Bác... bác vẫn còn ở đây chờ cháu ạ?” Dịch Dương có chút lúng túng. “Xin lỗi bác, cháu không để ý, để bác chờ lâu rồi.”

Quản gia Lưu mỉm cười nhã nhặn

“Không có gì đâu thưa cậu. Cô chủ dặn kỹ tôi phải đích thân chờ và dẫn cậu đến phòng ăn. Chúng ta nên đi thôi, chắc cô chủ đã chờ cậu lâu lắm rồi”

Nghe vậy, Dịch Dương khẽ gật đầu. Trên đường đến phòng ăn, không gian biệt thự rộng lớn khiến Dịch Dương phải bất giác cảm thán. Các bức tường được trang trí bằng tranh nghệ thuật cổ điển, các đèn chùm pha lê lấp lánh tỏa sáng. Anh cố giữ bình tĩnh, bắt chuyện với Quản gia Lưu: “Bác cho cháu hỏi, bình thường cô chủ vẫn ở biệt thự này sao? Bác trai, bác gái không ở cùng cô ấy à?”

Quản gia Lưu điềm đạm trả lời:

“Cô chủ thường về đây nghỉ ngơi, nhưng do công việc bận rộn nên thời gian cô ở nhà cũng không nhiều. Còn ông bà chủ thì ở nhà chính, nhưng hai người họ thường xuyên đi du lịch, ít khi ở cố định một chỗ.”

Dịch Dương gật gù, lòng chợt cảm thấy trống trải thay cho cô. Một ngôi biệt thự rộng lớn, xa hoa như thế này, vậy mà cô lại sống một mình, hẳn phải cô đơn lắm.

Chưa kịp hỏi thêm, quản gia Lưu đã chỉ tay về phía trước.



“Chúng ta đã đến phòng ăn rồi thưa cậu. Cô chủ đang chờ cậu bên trong”

Dịch Dương bước vào, một lần nữa bị choáng ngợp. Căn phòng ăn rộng lớn với bàn dài dành cho hơn 20 người, mọi thứ đều được trang bị hiện đại, từ công nghệ đến nội thất. Phòng ăn đối diện với khu vườn hoa rực rỡ, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào tạo nên khung cảnh lộng lẫy.

Bảo Châu đang ngồi ở đầu bàn, mắt chăm chú nhìn màn hình laptop. Cô vừa dứt lời với đối tác qua màn hình:

"Hợp đồng này tôi sẽ xem xét lại và phản hồi. Xin phép, tôi cần kết thúc tại đây."

Thư ký Hạ ở đầu dây bên kia còn chưa kịp dứt câu:

"Hạng mục này dự kiến sẽ mang lại..."

Bảo Châu gập mạnh chiếc laptop, ánh mắt cô chuyển từ lạnh lùng sang dịu dàng khi nhìn thấy Dịch Dương: “Anh đến rồi à! Ngồi đi. Hôm nay có món Tây, không biết có hợp khẩu vị với anh không nên em bảo họ làm mỗi thứ một ít”

“Một ít” mà cô nói thực chất là cả bàn thức ăn đủ loại. Dịch Dương nhìn bàn ăn trước mặt, không khỏi á khẩu. Một bữa sáng mà số lượng món ăn phong phú đến mức lấp đầy chiếc bàn khổng lồ này. Dịch Dương chưa kịp đáp lời thì cô đã chỉ tay vào chiếc ghế bên phải mình. “Ngồi đây, ăn sáng cùng em.

Ngồi xuống ghế, anh không khỏi có chút lúng túng. Ánh mắt anh liếc qua bàn ăn, sau đó chậm rãi nói:

“Mình thử steak với súp khoai tây nghiền trước đi. Mấy món này để nguội mất ngon.”

“Được” cô khẽ gật đầu, sau đó quay sang người làm. “Mang steak với súp khoai tây ra trước đi.”



Khi người làm bưng món ăn lên, Dịch Dương nhanh chóng cắt nhỏ phần steak của mình. Anh đang định cắt tiếp thì thấy cô cũng bắt đầu cắt miếng steak của mình. Không nói lời nào, anh đổi đĩa của mình cho cô.

“Để em cắt steak của mình là được rồi, cô nói, thoáng nhìn sang anh.

“Không sao đâu, anh làm được mà.” Anh mỉm cười nhẹ, tay vẫn tiếp tục cắt phần steak còn lại.

Bữa sáng diễn ra trong không khí yên bình. Nhưng khi anh vừa hỏi đến chiếc điện thoại của mình, ánh mắt cô chợt thoáng qua một tia bối rối. Sau đó, cô điềm nhiên đáp:

“Điện thoại của anh được quản gia mang đi sạc. Để em kêu ông ấy mang tới.”

Một lát sau, quản gia Lưu đưa điện thoại cho Dịch Dương. Mở máy lên, anh hốt hoảng khi thấy giờ giấc. “Không kịp nữa rồi, anh sắp trễ giờ! Hôm nay là ngày đầu tiên anh phải đến công ty trình diện...

Cô mỉm cười đầy ẩn ý:

"Không cần vội, anh cứ từ từ mà ăn. Thẻ nhân viên và hộp đồ dành cho thực tập sinh đã được đưa đến đây rồi, một lát nữa quản gia Lưu sẽ mang nó đến cho anh."

"Còn về việc vị trí thực tập thì anh sẽ thực tập tại phòng Quản lý và Thiết kế Dự án.”

"Anh sẽ tham gia vào dự án phần mềm theo dõi sức khỏe – dự án hợp tác với bệnh viện Neova."

"Em nghĩ là thư ký Hạ sẽ gửi mail thông báo với anh việc này sớm thôi."

Nghe thế thì anh có chút chết đứng và sốc, vì sao ư vì anh mém xíu quên mất vị đang ngồi ăn sáng với anh ở trước mặt đây đường đường là chủ tịch tập toàn còn không sợ trễ thì anh việc gì phải lo trễ nhĩ. Càng nghĩ càng tức, biết vậy nãy anh đã không ăn vội để mém bị nghẹn chết mất thôi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.