Khống Thiên Ma Công

Chương 55: Phổ Đức Thần Tăng



Chương 55: Phổ Đức Thần Tăng

Vì đi chậm, ba tháng sau, nhóm của Tần Phong mới đi đến nơi tận cùng phía Đông Bắc, trước mặt bọn họ là trùng trùng những ngọn núi tuyết cao đến tận trời.

Nơi đây, đừng nói đến là con người, động vật cũng không thể sinh sống được.

Không một ai biết đi xuyên qua vùng núi tuyết này là nơi nào, đó là chân trời hay biển cả rộng lớn. Bởi vì chưa từng có một người nào đi qua nơi hay, chí ít là trong ghi chép lịch sử chưa từng có.

Dương Như Hoa lên tiếng:

-Phong lang, có lẽ Thiên Cơ Tán Nhân đã lừa chàng rồi, nơi đây làm sao mà có người sinh sống được chứ.

Lời của Dương Như Hoa cũng là lời mà Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh muốn nói, chỉ là, Tần Phong lại lắc đầu.

Giác quan thứ sáu của Tần Phong mách bảo hắn đã đi đúng hướng.

Hắn cảm nhận được, hắn sắp có thể gặp lại gia gia của mình, khi đặt chân tới vùng cực hàn này, trái tim của hắn càng lúc càng đập mãnh liệt, dòng máu chảy trong cơ thể hắn càng sôi sục, đó chính là phản ứng của huyết mạch.

Tần Phong im lặng không nói, hắn cứ đi theo hướng trái tim của mình mách bảo, những người khác cũng chỉ có thể cất bước đi theo hắn.

Tần Phong dẫn đường dường như có vẻ giống như đang đi lung tung, lúc thì đi bên trái, lúc lại sang bên phải, lúc lại vòng qua nửa vòng chân một ngọn núi.

Cứ như vậy, ấy mà cả nhóm lại thật sự đến nơi. Trước mặt bọn họ là một tòa băng cung nguy nga tráng lệ, so với hoàng cung của bất kì nước nào trong năm nước đều hơn hẳn.Chỉ là, băng cung này không hề có một binh lính nào canh gác, cũng không hề có một cánh cửa cổng nào.

Tần Phong không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp bước vào, sát khí tỏa ra từ cơ thể hắn còn lạnh hơn cả hàn khí trong băng cung này.

Sát khí vô hình từ cơ thể Tần Phong lan ra, nháy mắt đã có thể bao trùm toàn bộ băng cung, nếu trong băng cung này có người sinh sống, nhất định Tần Phong có thể cảm nhận được.

Lần này, Tần Phong lại một đường đi thẳng, rất nhanh đã có thể đi đến nơi trung tâm của băng cung.

Tại đây, có một người đang ngồi chớ hắn, chính là gia gia của Tần Phong – Tần Tĩnh.

Tần Tĩnh nhìn thấy Tần Phong, vẻ mặt không có chút nào là tỏ ra ngạc nhiên, chỉ điềm tĩnh nói:

-Cháu trai, cháu đã tới rồi!

Tần Phong nhìn Tần Tĩnh, gương mặt hắn lạnh tanh, không để lộ ra một tia cảm xúc nào, Tần Phong nói:

-Gia gia, ta đã tới rồi!

Tần Tĩnh lại cười nói:

-Nhìn cháu đã trưởng thành, ta thật sự rất vui.

Tần Phong đáp lại:

-Như vậy, ông có thể đi c·hết được rồi!



Tần Tĩnh vẫn cười:

-Cháu trai, cháu có tin vào thiên ý không?

Tần Phong nghe Tần Tĩnh nhắc đến thiên ý, vẻ mặt lộ ra một tia khó chịu, nói:

-Thiên ý, lại là thiên ý, chẳng nhẽ ông định nói là thiên ý là ta không thể g·iết ông?

Tần Tĩnh lắc đầu:

-Không, mà thiên ý chính là ta hôm nay phải c·hết trong tay của cháu.

Tần Phong lấy lại bình tĩnh, im lặng không nói. Những người khác đi cùng Tần Phong đến lúc này cũng không dám lên tiếng. Vì vậy, Tần Tĩnh bắt đầu kể:

-Năm xưa, khi cháu vừa ra đời, ta đã bỏ nhà đi chu du khắp giang hồ, tìm kiếm những điều mới mẻ.

-Sau đó, ta đã tìm được băng cung này và ma cung nơi khu rừng tận cùng phía Nam.

-Ở đây, ta tìm thấy quang cầu này. Còn ở ma cung, ta tìm thấy Khống Thiên Ma Công.

Lúc này, mọi người mới để ý, trước mặt Tần Tĩnh là một quang cầu đang phát ra ánh sáng màu trắng.

Vẫn không một ai lên tiếng, câu chuyện của Tần Tĩnh vẫn chưa kể hết, không ai muốn xen ngang vào:

-Quang cầu này có thể cho người ta nhìn thấy được thiên ý.

-Vạn vật trong thiên hạ đều phải sống trong thiên ý, ta đã từng không tin vào thiên ý, đã từng rời đi, muốn nghịch lại thiên ý, nhưng khi mọi chuyện xảy ra, ta mới biết, mọi suy nghĩ và hành động của ta đều đã được thiên ý sắp đặt.

-Từ quang cầu, ta biết băng cung này và ma cung là hai nơi có con đường có thể đưa người ta lên trời.

-Chỉ là, thiên ý cho ta tìm thấy băng cung và ma cung, lại không cho ta tìm thấy con đường lên trời.

-Thiên ý cho ta luyện ma công, để ta huyết tẩy Thần Phong Tiêu Cục, lại không cho ta thành ma.

Nghe Tần Tĩnh nói đến đây, Tần Phong mới lại mở miệng:

-Như vậy, ông thừa nhận rằng mình đã tự tay s·át h·ại con trai và con dâu mình, s·át h·ại cha và mẹ của ta?

Tần Tĩnh đau khổ nhìn Tần Phong, nói:

-Đó là thiên ý, ta không thể làm khác được. Nhưng cháu, cháu có thể.

Tần Phong vẫn chưa vội động thủ luôn, dù sao đây cũng là gia gia của hắn, hắn sẽ cho ông ta nói những lời trăn chối cuối cùng:



-Cháu trai, ngươi đã luyện thành ma công, ngươi chính là chân ma trong thiên hạ này.

-Nhưng, cháu trai, ngươi có biết ma là gì không?

-Ma là quái vật đảo lộn thiên ý.

-Vậy nếu vạn vật đều đã do thiên ý định sẵn, tương lai đã được vẽ ra từ trước, con người sống trong thiên địa hành động và suy nghĩ đều đã được sắp đặt. Thì quái vật đảo lộn thiên ý kia giúp vạn vật thoát ra khỏi số kiếp đã định là chính hay là tà?

Nghe Tần Tĩnh hỏi, Tần Phong nhất thời không thể trả lời ngay. Rõ ràng ma thường đi với tà, nhưng ma lại giải thoát vạn vật ra khỏi thiên ý, hành động đó Tần Phong tin rằng là một hành động chính nghĩa.

Không chỉ Tần Phong, những người khác ở đây đều như vậy, bọn họ không cách nào có thể trả lời câu hỏi của Tần Tĩnh.

Thấy vậy, Tần Tĩnh lại nói:

-Cháu trai, quang cầu này có thể xem trước tương lai, biết được thiên ý, cháu có muốn đến xem thử không?

Tần Phong thật sự là đối với thiên ý cũng rất tò mò, nếu Tần Tĩnh đã nói như vậy, việc g·iết ông ta có thể chờ thêm một lúc nữa, đợi đến khi Tần Phong nhìn thử quang cầu xong rồi tính cũng chưa muộn.

Thế là Tần Phong tiến về phía quang cầu, Tần Tĩnh nói:

-Con cứ nhìn thẳng vào quang câu, trong đầu còn muốn xem chuyện gì, chỉ cần suy nghĩ đến, con đều có thể nhìn thấy.

Tần Phong làm theo lời Tần Tĩnh mà không có một chút nghi ngờ nào, hắn cảm nhận được thực lực của Tần Tĩnh không có cách nào có thể làm hại hắn, hơn nữa còn có Dương Như Hoa và Trần Như Ngọc ở đây, hắn không cần thiết phải đề phòng.

Chuyện đầu tiên mà Tần Phong muốn biết, chút nữa, hắn sẽ g·iết c·hết Tần Tĩnh như thế nào, hắn cũng muốn thử xem xem, hắn có thể thay đổi được thiên ý hay không.

Quang cầu biến ảo trong mắt Tần Phong, hắn nhìn thấy mình đang tập trung quang sát quang cầu, còn Tần Tĩnh ở đối diện, nhân lúc Tần Phong không để ý, ra tay đánh lén hắn, hai tay Tần Tĩnh thi triển U Minh Quỷ Ảnh Trảo, chụp vào hai bên thái dương của Tần Phong. Bị bất ngờ, Tần Phong cũng xuất trảo, một trảo bóp c·hết Tần Tĩnh, khiến cơ thể ông ta nổ tung. Còn ma lực của Tần Tĩnh khi thi triển ma công, bị Tần Phong hoàn toàn hấp thụ.

Tần Phong đã suy nghĩ thử làm trái thiên ý xem sao, lúc đấy hắn sẽ dùng ma quyền thay vì ma trảo, không biết có thể được không.

Tần Phong vẫn chưa muốn rời mắt khỏi quang cầu, hắn là người đoạt được Thiên Tử Kiếm, nhưng hắn lại không phải chân long, mà thiên hạ hiện tại lại có đến ba vị chân long, Tần Phong muốn xem xem, cuối cùng hắn có thể đồ long, chiếm được thiên hạ hay không?

Quang cầu lại biến đổi, Tần Phong nhìn thấy mình giống như đang nổi điên trên một chiếc giường đá, trong một mất thất tối tăm, bị những xích sắc trói chặt lại, thậm trí là có những sợi xích đâm xuyên qua cơ thể hắn, khiến hắn không thể thoát ra. Xung quanh mật thất dường như có nước đang tràn vào.

Từ trong căn mật thất, có một lớp thủy tinh, giúp người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, còn người bên ngoài lại không cách nào phát hiện ra.

Tần Phong nằm trên giường đá, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ba bóng người liên thủ g·iết c·hết một người khác. Trên bầu trời lúc đó, Tần Phong nhìn thấy ba con rồng đang hợp sức cắn xé một con hung thú.

Đó là tương lai của thiên hạ này, Tần Phong không phải là người thống nhất thiên hạ, nhưng người thống nhất thiên hạ là ai? Tần Phong còn chưa kịp xem tiếp, đã có người đánh lén hắn rồi.

Tần Tĩnh hai tay cùng thi triển U Minh Quỷ Ảnh Trảo, chộp vào hai bên thái dương của Tần Phong, giống hệt với những gì Tần Phong đã thấy trong quang cầu.

Tần Tĩnh vừa xuất thủ, vừa nói:

-Cháu trai, cháu phải nhớ rằng, cháu chính là ma, là quái vật đảo lộn thiên ý,…

Tần Tĩnh còn muốn nói thêm rất nhiều, nhưng còn chưa kịp nói, Tần Phong bị ông ta t·ấn c·ông bất ngờ, âm thần bên trong nhất thời bị ảnh hưởng, Tần Phong không kịp suy nghĩ, một trảo tung ta, một trảo g·iết c·hết Tần Tĩnh, ma công của Tần Tĩnh phát ra bị Tần Phong hấp thụ hoàn toàn.



Sau khi hấp thụ hết ma công của Tần Tĩnh, Tần Phong lại rơi vào trạng thái phát điên, phát điên thật sự, đôi mắt hắn tràn ngập huyết sắc, đến cả Trần Như Ngọc và Dương Như Hoa hắn cũng không nhận ra.

Tần Phong vung trảo, quang cầu có thể nhìn thấy trước tương lai, biết được thiên ý, đã bị Tần Phong đánh hỏng.

Lại liên tiếp đánh ra mười mấy trảo, chỉ cần là ở trước mặt Tần Phong, hắn đều t·ấn c·ông.

Trảo ảnh của U Minh Quỷ Ảnh Trảo mang theo ma khí bất tận tàn phá băng cung, khiến băng cung chấn động không ngừng, dường như sắp sụp đổ.

Tình cảnh nguy hiểm vô cùng, cả ba mỹ nhân đi cùng Tần Phong đều trở nên lo lắng vô cùng, Dương Như Hoa là người có võ công cao nhất trong ba người, đã lao lên tiếp cận Tần Phong đầu tiên.

Như cảm nhận được có người lao đến bên cạnh mình, Tần Phong không phân biệt địch ta, xoay trảo t·ấn c·ông ngược về phía sau lưng.

Đẳng cấp của cao thủ trên Hào Kiệt Bảng không thể nào coi thường, Dương Như Hoa không hề e ngại ma trảo của Tần Phong, rút kiếm ra đâm đến.

Chỉ tiếc, kiếm trong tay nàng là U Minh Thiên Tử Kiếm, được đúc ra từ ma lực của Tần Phong, khi gặp Tần Phong, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Khi hai người đối chiếu, ma khí dội thẳng vào người Dương Như Hoa, may là nàng kịp thời buông kiếm, xoay người né tránh, nếu không đã trọng thương rồi.

Lúc này, Trần Như Ngọc cũng tới, nàng không thi triển Thiên Ma Cầm Âm, mà thi triển thân pháp, luồn lách tránh né ma trảo của Tần Phong.

Tần Phong phát điên, xuất trảo lung tung, nhờ vậy mà Trần Như Ngọc có thể đột phá vượt qua được.

Đến bên cạnh Tần Phong, Trần Như Ngọc không t·ấn c·ông, mà với tay ôm chặt lấy hắn, miệng luôn nói:

-Phong lang, là th·iếp đây, chàng tỉnh lại đi.

Trần Như Ngọc tin rằng, tình yêu của nàng có thể làm Tần Phong tỉnh lại, trước đây hắn đã vì nàng mà che dấu tâm ma, lại cũng vì nàng mà đã từng nhập ma, vậy lần này cũng có thể vì nàng mà trở nên tỉnh táo.

Nhưng Trần Như Ngọc đã quá mạo hiểm rồi, Tần Phong không những không tỉnh lại, mà ma trảo của hắn liên tục đánh xuống, đánh lên lưng của nàng.

Trần Như Ngọc rất nhanh đã trọng thương, nhưng vẫn quyết không buông tay ra.

Dương Như Hoa cũng tới, ở một bên khác, cùng làm theo Trần Như Ngọc, ôm lấy Tần Phong nói:

-Phong lang, chàng tỉnh lại đi, chàng như thế sẽ g·iết cả bọn th·iếp mất.

Tiểu Thanh thật ra cũng muốn đến, nhưng ở trong mắt Tần Phong, mỹ nhân đẹp nhất giang hồ là nàng lại không hề tồn tại, nàng không thể giống như Trần Như Ngọc và Dương Như Hoa, ngu ngốc ôm lấy Tần Phong được.

Rất nhanh, băng cung sẽ không chịu được việc Tần Phong điên cuồng đánh loạn mà sẽ sấp xuống, Tiểu Thanh vì bảo vệ tính mạng, bỏ lại Tần Phong đang điên cuồng cùng Trần Như Ngọc và Dương Như Hoa, chạy trốn đến khu vực an toàn.

Còn Trần Như Ngọc và Dương Như Hoa, hai nàng quyết tâm không bỏ lại Tần Phong, cả hai nhìn nhau mỉm cười, có thể trong lòng hai nàng đang nghĩ, được c·hết cùng với Tần Phong ở đây, cũng là một điều hạnh phúc.

Gần như toàn bộ băng cung sấp xuống, ca ba người bị c·hôn v·ùi trong băng tuyết.

Tiểu Thanh đợi đến khi mọi chuyện đã yên ổn, đang định bỏ đi, bên cạnh nàng lại xuất hiện một lão hòa thượng ăn mặc phong phanh rách rưới, chỉ là tăng phục của ông ta vẫn rất sạch sẽ.

Là Phổ Đức Thần Tăng, ông ta đã rời khỏi giang hồ, tại sao lại đến nơi băng cung này, liệu có phải là vì ông ta đã biết trước tương lai, đến đây để cứu người hay không?Tiểu Thanh suy nghĩ trong lòng mà không nói ra.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.