Chung Cực Truyền Kỳ

Chương 6: HAI HƯỚNG TU LUYỆN



Không biết qua bao lâu sau, Lê Vĩ dần lấy lại ý thức. ..

Hắn có chút thở dốc, cơ thể vẫn còn đau nhức và mệt mỏi nhưng đã khá hơn trước đó nhiều. Chiếc Nhẫn Trữ Vật trên tay vẫn tỏa ra một chút linh lực nhè nhẹ, nhắc nhở hắn về những gì vừa xảy ra.

“Haha, lão tử cũng là thiên tài, vậy mà có thể vượt cấp giết ác nữ kia, lão Diêm Vương không gạt ta. ” Lê Vĩ âm thầm cười to.

Nhìn xuống các vết thương do Âm Sát Trảo gây ra, không thể không cảm thán tốc độ tự phục hồi của tu sĩ Trúc Cơ quả thật không tệ, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy.

Kiểm tra tình huống bên trong đan điền, cả Âm Dương Đồ và Linh Thụ đều hơi ảm đạm, chúng nó đã cung cấp tất cả Linh Lực còn sót lại để gia tăng tốc độ hồi phục cho hắn.

Cắn đầu ngón tay nhỏ ra tí máu lên Nhẫn Trữ Vật của Âm Mị Nhiên để biến nó thành của mình, lại phát hiện có một tầng cấm chế ngăn cản.

Lê Vĩ hừ một tiếng, lấy ra linh thạch còn lại trước đó chậm rãi luyện hoá, hấp thụ vào cơ thể.

Linh khí từ trong linh thạch trước tiên được Linh Thụ hấp thu, sau đó Linh Thụ lại thanh tẩy tạp chất, cho ra những luồng linh khí tinh thuần nhất rót vào Âm Dương Đồ.

Lại ba ngày ba đêm trôi qua, trên thân Lê Vĩ chỉ còn lại những vết sẹo nhàn nhạt, mà hắn cũng đã phục hồi đáng kể lực lượng.

Lúc này hắn mới thoải mái dùng Linh Lực phá tan cấm chế của Âm Mị Nhiên từ Nhẫn Trữ Vật, một lần nữa nhỏ máu thu phục nó, dễ dàng thành công.

Hưng phấn kiểm tra tài sản của Âm Mị Nhiên, Lê Vĩ hít một hơi khí lạnh:

“Không hổ là tông chủ, nữ nhân này quá giàu. ”

Nhẫn Trữ Vật của Âm Mị Nhiên có không gian bên trong to như cái sân đình, tổng cộng có đến 1105 khối linh thạch.

Khiến Lê Vĩ càng phấn chấn chính là, 1105 khối linh thạch này lại có chất lượng khác nhau.

Trong đó 1000 khối to bằng hai ngón tay kẹp lại, còn 105 khối kia lại to hơn gấp đôi, màu sắc cũng tinh khiết hơn nhiều.

“Thì ra linh thạch cũng phân chia đẳng cấp, 105 khối này cao cấp hơn 1000 khối kia. ” Lê Vĩ hưng phấn bừng bừng.

Nếu tiếp tục trốn ở trong rừng luyện hoá hết số lượng linh thạch này, hắn tự tin mình có thể đột phá Trúc Cơ Hậu Kỳ, thậm chí tiệm cận Trúc Cơ Viên Mãn.

Dù sao thì hắn có được Linh Thụ hỗ trợ, tốc độ và hiệu quả tu luyện vượt xa người thường.

Không nóng vội, Lê Vĩ lại đem tất cả tài sản của Âm Mị Nhiên ra ngoài kiểm tra.

Một bình thuỷ tinh trong suốt đã mở nắp, bên trong vẫn còn sót lại một viên đan dược bằng đầu ngón tay, có màu xanh lục nhạt, toả ra hương thơm dược liệu thoang thoảng.

“Chẳng lẽ đây là Liệu Thương Đan mà trước đó Âm Mị Nhiên đã sử dụng?” Lê Vĩ vui vẻ.

Liệu Thương Đan mang đến hiệu quả thần kỳ trước đó hắn đã tận mắt chứng kiến, Âm Mị Nhiên trúng một chiêu Dương Khí Quyền lại nhảy nhót như chưa có gì xảy ra, đây là con bài có thể giữ mạng.

Cẩn thận đem bình đan dược thu vào, Lê Vĩ lại xem mấy thứ khác.

Bản gốc của công pháp, vũ kỹ và thân pháp của Bổ Âm Tông. .. những thứ này đều có thể bán lấy Linh Thạch a.

Một quyển sách cũ, bìa sách có tên: “Tu Chân Căn Bản. ”

Cuối cùng là một tấm bản đồ bằng da cũ kỹ.

Ngoài mấy thứ kể trên còn có một đống vật dụng của nữ nhân như quần áo, đồ lót, nguyên liệu, gia vị và dụng cụ nấu nướng. ..

Xem ra vị Bổ Âm Tông Chủ này khi còn sống cũng là người biết cách hưởng thụ.

Lê Vĩ hứng thú, ngồi ở trong hang mở ra sách Tu Chân Căn Bản xem thử.

Thứ này có thể mang đến kiến thức cho hắn. ..

“Cách hấp thụ và luyện hoá linh khí, cách vận chuyển linh lực, cách luyện công pháp, luyện vũ kỹ, cách tu thân pháp, cách sử dụng linh thức. ” Lê Vĩ liên tục lật sách, thì thào:

“Linh thức là đồ chơi gì?”

Nghiên cứu một phen, rốt cuộc hiểu nguyên nhân vì sao Âm Mị Nhiên có thể tìm thấy mình bên trong rừng rậm.

Rõ ràng là ả ta đã sử dụng linh thức bao trùm trên phạm vi rộng.

“Thú vị a, ta cũng có thể sử dụng linh thức. ” Lê Vĩ cười hắc hắc, liền thử dụng tâm, linh lực hoá thành dạng khí tiến ra bên ngoài, bao phủ trăm dặm quan sát cách ngõ ngách trong rừng.

“Thật thần kỳ, giống như có Thiên Lý Nhãn vậy. ”

Lê Vĩ cảm thán liên tục, hắn như trẻ con phát hiện đồ chơi mới, lại lật sang trang tiếp theo của Tu Chân Căn Bản, chỉ thấy từng dòng chữ cổ điển có lưu:

“Huyền Binh Đại Lục và Man Di Chi Địa có phương pháp tu luyện khác nhau, Huyền Binh Đại Lục cao cao tại thượng, Man Di Chi Địa chỉ là thổ dân hèn mọn, là chốn đê tiện bị thần linh vứt bỏ. ”

“Cái quỷ gì thế?” Lê Vĩ hừ một tiếng:

“Huyền Binh Đại Lục là ở đâu? Man Di Chi Địa lại ám chỉ chỗ nào? Hơn nữa vì sao phương pháp tu luyện có sự khác biệt?”

Hắn vội vàng lật sang trang kế, lại có thông tin đập thẳng vào mắt:

“Man Di Chi Địa chỉ tu linh lực đơn thuần, yếu kém và ngu muội. .. ngược lại Huyền Binh Đại Lục có phương pháp hoá linh thành khí, vô cùng cường đại. ”

“Ở trong cùng cấp, tu sĩ đến từ Huyền Binh Đại Lục có thể giết tu sĩ Man Di Chi Địa như giết chó gà, thậm chí lấy ít địch nhiều, vượt cấp chiến đấu. ”

Lê Vĩ âm thầm bực tức, người viết ra quyển sách này là ai? Vì sao lại xem thường Man Di Chi Địa đến thế?

Bản thân hắn là người đến từ nơi mạt pháp, chẳng phải so với Man Di Chi Địa còn kém cõi hơn sao? Kẻ viết sách này vì sao lại kỳ thị đến như vậy?

Lại lật thêm các trang sách còn lại, Lê Vĩ rùng mình.

“Hệ thống tu luyện tại Man Di Chi Địa gồm chín đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp. .. thật sự là quá mức thừa thãi, chẳng làm nên tích sự gì. ”

“Hệ thống tu luyện tại Huyền Binh Đại Lục vô cùng cao siêu, gồm có: Dụng Linh, Cường Mạch, Thai Khí, Hợp Căn, Ngự Không, Bản Mệnh. .. ”

Sách viết đến đây thì dừng, các trang sách nửa chừng bị xé rách, hoàn toàn không thấy được nội dung phía sau.

“Tại sao lại có sự khác nhau như vậy?” Lê Vĩ chân mày nhíu chặt.

Hệ thống tu luyện ở Man Di Chi Địa khá giống như những hiểu biết của hắn, đây chính là hệ thống tu tiên chính tông nha.

Theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết của hắn, sau khi vượt qua cảnh giới cuối cùng chính là Độ Kiếp Cảnh, tu sĩ sẽ được phi thăng thành Tiên, từ đó tiêu dao tự tại, được phàm nhân tôn sùng, cúng bái.

Còn hệ thống tu luyện tại Huyền Binh Đại Lục lại hoàn toàn lạ lẫm, nhưng lại có thể khiến kẻ viết sách tôn sùng đến cực điểm, còn dùng thái độ mỉa mai, châm chọc, khinh miệt đối với hệ thống ở Man Di Chi Địa.

Lê Vĩ trong lòng ngứa ngáy, lại nhìn thấy cái bản đồ cũ kỹ của Âm Mị Nhiên.

Nhanh trí mở ra bản đồ quan sát, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

Hắn nhìn thấy mấy chữ lớn trên bản đồ: “Man Di Chi Địa. ”

Bên trên bản đồ còn có một dấu chấm màu đen rất nhỏ, nhỏ đến mức tưởng chừng đó chỉ là hạt bụi dính lên, được chú thích bằng ba chữ 'Bổ Âm Tông', nằm tại hướng tây trên bản đồ.

Lê Vĩ vừa mới rời khỏi Bổ Âm Tông chưa được bao xa, chứng tỏ hắn đang ở phía tây của Man Di Chi Địa, đang ở gần cái chấm bằng hạt bụi kia.

“Khốn kiếp, lão tử lại trọng sinh ở nơi man di? Hơn nữa còn bị cái chỗ gọi là Huyền Binh Đại Lục kia khinh bỉ?” Lê Vĩ căm giận bất bình, hết lời để mắng chửi đám người Âm Phủ, vậy mà dụ dỗ hắn đến một nơi khỉ ho cò gáy như vậy.

Nếu thật sự đúng như trong sách viết, hệ thống tu luyện ở Man Di Chi Địa kém xa Huyền Binh Đại Lục, bản thân mình đã tu đến Trúc Cơ của hệ thống này, tương lai lỡ như xui xẻo đụng phải người của Huyền Binh Đại Lục, khác nào gà chó cho đối phương tàn sát?

Suy cho cùng kiến thức của hắn ở thế giới này thật sự quá kém, hoàn toàn không biết gì cả. ..

“Thôi kệ bà. .. lo xa cũng chẳng có ích gì, dù sao thì phía Tây ở Man Di Chi Địa này cũng quá lớn đối với ta, nếu có thể xưng hùng xưng bá, làm vua một cõi ở nơi này cũng đủ sướng rồi. ”

Nghĩ đến đây, Lê Vĩ đem cái gọi là Huyền Binh Đại Lục ném ra sau ót.

Hắn xem bên trong bản đồ, khu rừng rậm mình đang ở được gọi là Tiểu Lục Lâm. ..

Tiểu Lục Lâm chỉ là một khu rừng nhỏ nằm ở góc khuất trong bản đồ Man Di Chi Địa, Bổ Âm Tông càng là tiểu thế lực nho nhỏ ở nơi khỉ ho cò gáy núp phía sau Tiểu Lục Lâm, có thể nói là tận cùng của chốn hẻo lánh.

Nếu rời khỏi Tiểu Lục Lâm, sẽ là ba phiến thiên địa mênh mông vô bờ cho ngươi lựa chọn.

Nơi đầu tiên được gọi là Yêu Khư, nơi thứ hai là Hỗn Vực và nơi cuối cùng là Thiên Nguyên.

Trong bản đồ cũng có chú thích khá rõ ràng.

Yêu Khư là nơi yêu tộc ngự trị, có vô số chủng loài linh thú, yêu thú, hung thú, dị thú, cực kỳ bài xích nhân loại.

Hỗn Vực là khu vực hỗn loạn nhất, ở đây có vô số môn phái hỗn tạp, tán tu hoành hành, thực lực quyết định tất cả, cá lớn nuốt cá bé.

Thiên Nguyên là một vùng đất có những thảo nguyên bất tận, những ngọn núi lớn và sơn mạch trùng trùng điệp điệp đan xen, nơi có những quốc gia tu chân lâu đời tồn tại sừng sững, đến quốc gia nào phải tuân theo luật lệ của quốc gia đó.

Không hề do dự, Lê Vĩ quyết định mình sẽ tìm đường đến Thiên Nguyên.

Yêu Khư bài xích nhân loại, hắn đi vào khác nào tự tìm đường chết.

Hỗn Vực càng không cần phải nói, một tiểu tu sĩ Trúc Cơ như hắn tốt nhất đừng nên lăn lộn ở chỗ phức tạp như vậy.

So với hai chỗ kia, Thiên Nguyên dù sao cũng là chỗ của các quốc gia, có luật lệ rõ ràng, xem như là tương đối an toàn rồi. .. tìm một quốc gia nhỏ tạm thời ở lại, từ từ tu luyện phát triển cũng không tệ lắm.

“Bất quá trước tiên cần tìm nơi tắm rửa, kiếm thứ gì đó khoác tạm. ”

Quần áo của hắn rách rưới như giẻ lau, cả người còn dính đầy máu như một tên ăn mày.

Trong nhẫn của Âm Mị Nhiên chỉ toàn y phục nữ nhân, hơn nữa kiểu dáng còn quá mức cay mắt, hắn không thể mặc vào.

Nghĩ đến đây, Lê Vĩ thi triển linh thức.

Tầm mắt như được phóng đại.

...


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.