Tiếng la hét đinh tai nhức óc át qua cả âm thanh pháo nổ bên ngoài cảng.
Những người công nhân, lao động vai u thịt bắp mồ hôi nhễ nhại siết chặt nắm đấm nổi đầy gân xanh giơ cao lên để ủng hộ, không hề sợ hãi bom đạn, sấm rền bên ngoài cảng.
Họ bình tĩnh như vậy không phải vì biết chắc chắc Long Quốc và Đại Việt sẽ tránh họ mà chỉ đơn thuần do cuộc sống hàng ngày vốn đã phải kề cận c·ái c·hết quá nhiều, quá quen rồi.
Nếu so với việc bị nhốt trong mỏ than tăm tối, chật hẹp như cái lỗ mũi, lắng nghe tiếng boom boom từ thuốc nổ lậu đều đặn thì thế này có là gì.
Phải biết, thời cận đại không tồn tại cái gọi là an toàn lao động, sự cố, t·ai n·ạn xảy ra như cơm bữa, các trùm tư bản chỉ quan tâm đến lợi nhuận, coi mạng người như cỏ rác.
- Thật buồn cười làm sao khi có những kẻ không cần lao động mà vẫn ăn sung mặc sướng, hưởng thụ mọi thành quả!
- Đáng buồn làm sao khi chúng ta lao động cật lực không ngủ, không nghỉ lại ăn đói mặc rách.
- Như thế có công bằng không?
- Không!
- Không công bằng!
Những lời diễn thuyết trên đài cao nhanh chóng lôi kéo được sự ủng hộ của những người dân nghèo khổ bị áp bức bấy lâu.
Không phải do thuyết gia nói hay cỡ nào mà chỉ đơn thuần bởi người dân nghèo bị đế quốc và côn đồ bang hội ép tới cùng cực, chỉ cần một tia sáng nhỏ là cũng đủ bùng c·háy d·ữ d·ội.
Ở đâu có áp bức, nơi đó có đấu tranh, một nguyên lý đơn giản không bao giờ thay đổi.
Stamford trơ mắt nhìn hàng trăm, hàng ngàn người tiếp tục gia nhập vào đoàn người “phản loạn” ngay trước mắt mà chẳng làm gì được.
Hóa ra đám “tiện dân yếu đuối” trong mắt gã ta đã được tổ chức thống nhất một cách bí mật từ lúc nào chẳng hay.
Nếu là ngày thường, gã ta sẽ nhảy ra giơ dao mổ, dạy cho đám khỉ da vàng này biết danh hiệu đồ tể từ đâu mà có.
Nhưng lúc này, người dân nghèo đã tụ tập thành thiết quyền nhân dân, họ sẽ không quan tâm Stamford là thống đốc “vĩ đại” hay da trắng “thượng đẳng” mà sẵn sàng đấm vỡ mồm lão ta nếu dám cản đường mưu cầu ấm no, hạnh phúc của họ.
“Mẹ kiếp, đám an ninh c·hết hết rồi à, sao lại để nó làm loạn thế này?”
“Rặt một lũ sâu mọt ăn bán, phen này tao cách chức ra đứng đường hết.”
Gã ta tức đến muốn đem cảnh trưởng Singapore xuống biển nuôi cá ngay lập tức.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết nhóm người kia đã bí mật truyền bá tư tưởng xã hội chủ nghĩa rất lâu rồi chứ không phải ngày một ngày hai, ấy vậy mà cả tá cảnh sát chẳng ai hay biết gì cả.
Hoặc biết nhưng không ảnh hưởng đến cái đầu khấc của mình nên mặc kệ, và kết quả mọi thứ thành ra thế này.
- Bây giờ đã rõ, việc nổi loạn trong thành phố là có tổ chức và phối hợp với kẻ địch bên ngoài nhằm tạo ra thế nội ứng ngoại hợp.
- Chắc chắn bọn chúng có liên kết với q·uân đ·ội đang t·ấn c·ông bên ngoài.
- Không được, trong thành bây giờ đã mất khống chế, cảnh sát không thể giải quyết được.
- Mình cần phải đến sở chỉ huy, sau đó triệu tập q·uân đ·ội đàn áp lũ man di mọi rợ này.
Mặc dù rất muốn xử lý lũ man di trước mắt này nhưng tình thế bất lợi nên Stamford buộc phải trốn tránh, lách mình đi sang hướng khác.
Trên đường đi, gã ta tiện nhể nhặt một bộ quần áo của tên xấu xố nào đó khoác lên người cho kín đáo.
Nếu bị phát hiện, Stamford không dám đảm bảo con sâu đo của mình có bị cắt xẻo giống Lý Hiển hay chăng.
Dù sao, trong quá khứ, Stamford đã đồ sát không biết bao nhiêu dân bản xứ mà gã cho là hạ đẳng, thù hận chất thành núi, kẻ thù của gã ta chực chờ xếp hàng phải dài mười vòng quanh quảng trường Ba Đình.
Bỏ mặc mọi thứ bên tai, Stamford tiếp bước trên con đường quen thuộc dính đầy khói lửa.
Cuối con đường, một tòa nhà sừng sững với hàng dây thép gai dày đặc dưới đất, trên tường xuất hiện trước mắt.
Xung quanh vẫn còn yên tĩnh, không hề bị b·ốc c·háy hay bao vây bởi dân đen, điều đó làm Stamford vui mừng.
- Ít ra trung tâm chỉ huy vẫn còn ổn định.
- Đúng là tinh nhuệ của hoàng gia.
- Phen này bọn khỉ da vàng c·hết với tao.
Nhìn thấy nơi này không bị bạo dân xâm lấn, gã ta thở phào nhẹ nhõm, mở cờ trong bụng.
Ông ta đã nghĩ tới cảnh sau khi dẫn q·uân đ·ội đế quốc tiếp viện tới sẽ phải t·rừng t·rị lũ tiện dân hạ đẳng kia thế nào, không hề chú ý tới sự khác thường.
Đến khi Stamford bước vào trong trung tâm chỉ huy, dự định điều binh khiển tướng lật ngược thế cờ thì mới nhận ra có gì đó là lạ.
Im ắng!
Quá im ắng!
Cả một trung tâm chỉ huy khổng lồ hàng cây số vuông với vô số binh lính, chỉ huy người Anh nhưng lại yên tĩnh như nghĩa địa vậy.
Lính gác không có, bảo vệ cũng không, thậm chí đến đám gái nhảy vũ trường phục vụ, mua vui cho người Anh cũng m·ất t·ích.
Với kinh nghiệm đánh trận, c·ướp b·óc bao lâu nay, Stamford n·hạy c·ảm phát hiện sự nguy hiểm, vội vàng lùi lại muốn đi về thì bỗng sau lưng xuất hiện họng súng dí thẳng vào gáy.
- Đột nhiên nghĩ đến con mèo sắp đẻ ở nhà nên vội đi về.
- Vậy sao?
- Nhưng mà ông là giống đực, đi xem giống cái sinh đẻ có lẽ không thích hợp lắm, lễ nghĩa ở đâu, đạo đức ở đâu?
- Hay ở lại đây nhâm nhi tách trà, chuyện ở nhà để người ở nhà lo?
Người nói chuyện ấn mạnh họng súng vào gáy khiến Stamford biết bản thân đã không còn cơ hội, đành phải cắn răng bước tiếp theo chỉ dẫn của đối phương.
Đích đến của họ là nhà ăn.
Nơi này khá quen thuộc với Stamford.
Thời còn làm hải tặc kiêm binh lính, ông ta thường ăn trưa ở đây cùng với đồng bạn.
Kỷ niệm cùng nhau chơi gái, cùng nhau g·iết người, lần đầu tè ra quần ngoài chiến trường…
Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép ông ta hoài niệm.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt của gã ta là các sĩ quan tây dương “thượng đẳng” đang phải quỳ gối xuống đất, giơ hai tay lên qua đầu, bị bao quanh bởi những kẻ da vàng “hạ đẳng” với súng ống tận răng.
Nhìn thấy Stamford tới, họ vui mừng nhổm dậy định nói gì đó liền bị ăn ngay báng súng vào mồm, lệch quai hàm, nằm bẹp ra đất.
Thấy vết xe đổ, đám lính tây dương trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Nếu là ngày thường, Stamford có lẽ nhảy dựng đông đổng lên bởi đám khỉ da vàng hạ đẳng này dám chạm vào người tây dương cao quý, đổi "trắng" thay "đen".
Nhưng hiện tại, bản thân ông ta cũng đang bị bao vây bởi những kẻ từng khinh thường là “khỉ da vàng”.
Stamford liếc mắt về phía sau, nơi đó xuất hiện ba người lính mặc trang phục màu đen che khuất bộ mặt.
Với kinh nghiệm làm hải tặc nhiều năm, xông pha biết bao nhiêu cuộc chiến, gã ta chắc chắn đối phương đều là binh lính chuyên nghiệp, cực kỳ nguy hiểm.
Trực giác mách bảo Stamford rằng gã chỉ cần cục cựa một phát là sẽ ăn ngay kẹo đồng.
- Các người là ai?
- Các người có biết đang khiêu khích đế quốc Anh siêu vĩ đại hay không?
Giống như một bản năng quen thuộc của tất cả nhân vật phản diện, khi b·ị b·ắt sẽ bắt đầu lôi ô dù ra uy h·iếp thường thấy trong tiểu thuyết.
Mặc dù đã nhận báo cáo về việc kẻ địch là Long Quốc nhưng bản thân Stamford không thể nào tin được đế quốc Anh siêu vĩ đại, siêu tự do lại bị đông á bệnh phu t·ấn c·ông.
Tất nhiên tiếp đó vẫn là tình tiết đánh mặt quen thuộc.